Lâm Tử Diên vốn định tìm huấn luyện viên, nhưng vừa thấy Thẩm Tư Viễn bên cạnh, cô lại không khỏi gạt bỏ suy nghĩ này.
Vừa rồi anh nói muốn đích thân dạy cô, tìm huấn luyện viên chắc cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng hẳn là huấn luyện viên cũng không thể chịu nổi áp lực khi bị Thẩm Tư Viễn nhìn chằm chằm.
Cô vừa thay sang trang phục trượt tuyết, đi lại trông khá ngốc.
Thẩm Tư Viễn hành động tự nhiên đứng ở bên cạnh cô, nói: “Em thử xem.”
Lúc này hai chân cô giẫm lấy ván trượt tuyết, cả người thử dò dẫm về phía trước.
Thẩm Tư Viễn: “Em là người mới học, kiểu trượt thẳng này dường như thích hợp với em hơn.”
Nói xong, anh xoay người lại, sửa sang lại động tác chân cho cô.
Sửa động tác chân xong, anh lại đứng trước người cô, kéo tay cô lên hai cây gậy trượt tuyết, ấm giọng nói: “Đừng sợ.”
“Làm theo tôi là được.”
Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tư Viễn, Lâm Tử Diên thử bước đầu tiên.
Có anh dẫn dắt, cô cảm nhận được mình thật sự bắt đầu trượt trên mặt tuyết.
Thẩm Tư Viễn: “Cơ thể dùng lực đều, duy trì cân bằng là được.”
Lâm Tử Diên nghiêm túc gật đầu.
“Được.”
Một lúc sau.
“Có muốn thử tự trượt không?”
Lâm Tử Diên: “Tôi thử xem...”
Nhưng mà.
Thẩm Tư Viễn vừa buông tay một lát, Lâm Tử Diên đã ngã xuống đất.
Cô ngã đến choáng váng, nhưng may mà mặc dày nên cũng không quá đau.
Chỉ là trông hơi mất mặt.
Ngay khi cô ngẩng đầu lại phát hiện khóe môi Thẩm Tư Viễn khẽ cong lên.
Lâm Tử Diên chớp chớp lông mi, hỏi: “Anh đang cười tôi à?”
Thẩm Tư Viễn lại nhàn nhạt trả lời, “Không có.”
“Em nhìn lầm rồi.”
Lâm Tử Diên lẳng lặng cắn răng.
“Tôi không nhìn lầm.”
“Anh đang cười mà.”
Như thật sự bị cô chọc cười, lần này Thẩm Tư Viễn khẽ bật cười ra tiếng.
“Học cái gì cũng đều bắt đầu luyện từ vấp ngã, Tử Diên, đây là bước thành công đầu tiên của em.”
Lúc ấy trong lòng Lâm Tử Diên chỉ có một cảm giác.
Thẩm Tư Viễn không hổ là người có văn hoá, đến cười cô ngã cũng rất nho nhã, nếu rộng lượng chắc còn nghe không hiểu.
Cô giãy dụa muốn đứng dậy, Thẩm Tư Viễn đưa tay về phía cô.
“Nào.”
“Tôi giúp em.”
Nhìn bàn tay trước mặt, Lâm Tử Diên do dự giây lát nhưng vẫn đặt tay lên.
Người đàn ông khẽ dùng sức, kéo cô đứng lên.
Thẩm Tư Viễn: “Bây giờ tôi sẽ dạy em cách phanh lại.”
Lâm Tử Diên chăm chú nhìn Thẩm Tư Viễn.
Người đàn ông thị phạm cho cô ngay trước mặt.
“Mở đuôi ván trượt, đầu ván không được tách ra, hai chân đồng thời luyện mấy lần.”
“Tử Diên.”
Lâm Tử Diên thấy anh vẫn luôn dạy mình, ngượng ngùng nói: “Tôi ở đây tự tập thêm một lát, anh có thể đi trượt tuyết trước.”
“Em chắc chưa?” Người đàn ông mỉm cười hỏi.
Lâm Tử Diên liên tục gật đầu: “Tôi chắc.”
“Được.” Nói xong, anh xoay người giúp cô sửa sang lại tóc con bên gò má: “Lát nữa tôi sẽ về kiểm tra em, luyện tập cho tốt.”
Khuôn mặt cô lạnh đến ửng đỏ, trong trời tuyết trắng xóa, cô trắng nõn giống như món đồ sứ tinh xảo chạm vào là vỡ.
Nhưng Lâm Tử Diên còn kiên nhẫn hơn anh tưởng.
Thẩm Tư Viễn vô tình quay đầu lại, trông thấy Lâm Tử Diên lặng lẽ ngã nhiều lần rồi lại tự mình đứng lên, tiếp tục tập trượt.
Ngã nhiều lần, Lâm Tử Diên cũng dần nắm được một chút kỹ xảo và cảm giác.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Tư Viễn đang trượt ở đường cong cách đó không xa.
Trông anh hẳn là kiểu tuyển thủ có kinh nghiệm kỹ xảo, vừa khống chế khúc cong vừa vững vàng giữ thăng bằng.
Lúc cô vừa nhìn sang, người đàn ông kia lại trượt từ chỗ dốc dựng đứng xuống, sương tuyết đầy trời bao lấy anh, khiến người ta nhìn mà kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Diên cảm nhận được sự lợi hại của Thẩm Tư Viễn ngoài lúc làm ăn bên ngoài.
Thì ra ở lĩnh vực khác anh cũng có thể khiến người ta thấy rung động.
Lúc anh trượt tuyết cũng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, sau một khúc cua tốc độ cao…
Anh về bên cạnh cô, chậm rãi phanh lại, tiện tay tháo mắt kính đeo trên sống mũi xuống, cong môi hờ hững nói: “Tập thế nào rồi?”
Lâm Tử Diên trượt cho anh xem một đoạn, quay đầu lại hỏi: “Có phải có tiến bộ rất lớn không?”
Thẩm Tư Viễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ừ, đúng là rất tiến bộ.”
Sau đó không biết có phải là Thẩm Tư Viễn cố gắng bước chậm hay không, thế mà Lâm Tử Diên lại có thể đuổi kịp anh.
Hai người ở đây đến tận khi mặt trời sắp lặn.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt trời màu vàng cam hiện ra trước mắt, ánh nắng đầy trời đổ dọc theo đường chân trời. Giờ khắc này, mặt tuyết bị ánh hoàng hôn chiếu sáng, còn lãng mạn hơn phim ảnh.
Người đứng ở đây vô cùng nhỏ bé, lại có thể hoàn toàn đắm chìm trong dư âm hoàng hôn, tâm tư nhộn nhạo như cá nhỏ qua sông, một mảnh sóng gợn rung rinh, khiến lòng người dâng trào.
Cô ngắm mặt trời lặn.
Thẩm Tư Viễn bên cạnh cụp mắt nhìn cô.
Ánh hoàng hôn ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Anh chợt nhớ đến tấm hình tên phong hoa tuyết nguyệt hôm đó Lâm Tử Diên chụp trộm anh. Lúc ấy anh chỉ thấy đó là thú vui trẻ con, suy nghĩ lãng mạn khiến người ta không thể hiểu được.
Nhưng mà.
Giờ khắc này, Thẩm Tư Viễn như đã hiểu rõ tâm tình của cô khi đó.
Lãng mạn tuy chỉ là mây trôi lững lờ, nhưng lúc này lại in dấu một ấn tượng rõ ràng trong đầu.
Nghĩ vậy, anh cũng không khỏi bật cười.
Chẳng biết từ bao giờ anh lại có suy nghĩ như vậy.
Vừa rồi trước khi đi trượt tuyết, thấy cô không để tâm, anh còn định cho cô trải nghiệm cách dạy học nghiêm túc của mình, ai ngờ trông cô ngốc như chim nhỏ rồi chăm chỉ nhưng không làm được, tim anh lại thoáng mềm nhũn, không muốn dày vò cô thêm nữa, chỉ muốn để cô chìm đắm trong niềm vui thú trượt tuyết.
Sau khi hai người ra khỏi sân trượt tuyết, Lâm Tử Diên có vẻ vẫn kích động.
Vận động cả một buổi chiều, lúc này lòng bàn tay cô nóng rực.
“Sau này có thể hẹn Diệp Tử đến đây thường xuyên.” Cô vừa cười vừa nói.
“Diệp Tử?” Thẩm Tư Viễn hỏi.
“Đúng, là người bạn tốt nhất của tôi, lúc trước anh có gặp qua.”
Cô vừa nói vậy, Thẩm Tư Viễn có chút ấn tượng.
Chỉ có điều, nghe lời cô mới nói...anh khẽ ngước mắt lên, thấp giọng nói: “Sao chỉ nhớ đến bạn em thế, quên thầy giáo luôn rồi à?”
Lâm Tử Diên mím môi, nịnh nọt, “Anh là thầy giáo, tất nhiên phải chờ tôi tập cho giỏi mới có cơ hội đi cùng anh.”
Lời cô nói ngược lại rất xuôi tai, chỉ là trong lòng nghĩ sao thì không ai biết.
Thẩm Tư Viễn cũng không so đo với cô, cười một tiếng, hào phóng nói: “Dẫn em đi ăn cơm.”
Ăn xong cơm tối, Lâm Tử Diên nhớ lúc ở sân trượt tuyết còn xin Thẩm Tư Viễn chụp vài tấm giúp mình.
Cô tựa lên ghế nghỉ ngơi, tùy tiện gõ mấy chữ đăng lên vòng bạn bè.
Thẩm Tư Viễn vừa thấy cô ngồi xem điện thoại thì biết chắc đang xem ảnh chụp hồi chiều.
Lâm Tử Diên như bỗng nghĩ đến điều gì, cười hỏi: “Sao hình như tôi rất ít thấy anh đăng lên vòng bạn bè nhỉ?”
Thẩm Tư Viễn ấm giọng trả lời: “Không muốn bày tỏ gì cả.”
“Vậy hẳn là anh cũng không chơi Weibo.”
“Ừ.” Nói xong, anh nhìn về phía cô: “Em chơi à?”
“Chơi, chỉ là Weibo cũng là tên cửa hàng tôi, thỉnh thoảng sẽ có hoạt động quảng cáo thu hút khách hàng, như vậy mới có thêm nhiều người chú ý đến cửa hàng của tôi.”
Vừa nhắc tới chuyện cửa hàng, Lâm Tử Diên không khỏi nghĩ đến chuyện hợp tác với tạp chí.
Cô có chút đau đầu, chắc vài bữa nữa cô còn phải tự mình đi nói chuyện với thợ may trong trấn nhỏ kia.
Dù sao người ta cũng đã nhiều năm không làm việc này, cũng không có hứng thú với việc hợp tác. Lần trước Nhan Niệm hỏi thăm thất bại, lần này Lâm Tử Diên quyết định tự đi nhờ cậy người ta để biểu đạt thành ý của mình.
Thêu thùa vốn là một nghề khan hiếm, hơn nữa rất nhiều cách thêu cũng sắp thất truyền.
Ví dụ như thêu hạt hay thêu bát cẩm, đều vô cùng trân quý.
Lâm Tử Diên thấy trời đã quá muộn nên muốn ở lại một đêm, Thẩm Tư Viễn lại trực tiếp dẫn cô lên xe, nói: “Đêm nay công ty còn chút việc, lát nữa tôi đưa em về nhà, còn phải đi xử lý vài chuyện công ty.”
Lâm Tử Diên: “... Vậy à.”
Thẩm Tư Viễn nhìn sang, nhíu mày nói: “Nghe có vẻ em hơi thất vọng nhỉ.”
“Đương nhiên không có, anh đừng hiểu lầm, tôi không phải người thèm muốn nhan sắc của anh.” Lâm Tử Diên ra vẻ vui đùa nói.
“Tôi biết, dù sao em ngày thường cũng không giống em lúc ngủ.” Thẩm Tư Viễn nhàn nhạt trả lời.
Lâm Tử Diên:?
Lời Thẩm Tư Viễn như đang ám chỉ điều gì đó.
Cô tinh tế cân nhắc một phen, vẫn thấy anh có ý khác.
Thẩm Tư Viễn đưa cô đến cửa biệt thự nhà họ Thẩm, sờ lên mái tóc mềm mại bồng bềnh của cô, nói: “Hôm nay hẳn là mệt rồi, vào nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh thì sao?” Cô đột nhiên mở miệng.
“Gì cơ?” Thẩm Tư Viễn như bị bất ngờ.
Lâm Tử Diên khẽ nói: “Anh không mệt sao?”
Thẩm Tư Viễn nhìn qua cô hai giây rồi khom người xuống, như muốn hôn lên môi cô.
Nhưng anh lại nghiêng đầu đi trong nháy mắt, nụ hôn này vừa khéo rơi lên khóe môi cô.
Nụ hôn của anh rất nhẹ, như gió xuân phả vào mặt.
Nhưng cô biết rõ, bây giờ đang là mùa đông.
Hơi thở của người đàn ông nóng rực, làm da bên môi như bị phỏng.
Hai mắt anh nhìn cô, cảm xúc trong mắt bị ngọn đèn mờ trong xe che kín.
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đừng chờ tôi.”
Vào trong nhà, Lâm Tử Diên mới chợt nhận ra.
Vừa rồi trong mắt Thẩm Tư Viễn lơ đãng xuất hiện một tia dịu dàng có phải là vì…Cô đột nhiên quan tâm không?
Bởi vì đã nhận ra sự quan tâm của cô, nên anh cũng dịu dàng hơn.
Lâm Tử Diên thấy điều này không quá phù hợp với tính cách Thẩm Tư Viễn.
Anh không giống người thiếu tình yêu, càng không mềm lòng vì sự quan tâm bất ngờ của một người.
Đoàn Mạn và ba anh quan tâm anh không ít, cho nên cuộc đời Thẩm Tư Viễn trước ba mươi tuổi hẳn là rất thuận buồm xuôi gió.
Với Lâm Tử Diên, Thẩm Tư Viễn thế này quá dễ dụ.
Đơn giản quan tâm anh mấy câu đã khiến anh mềm lòng.
Cô đơn giản suy đoán, cũng có thể vì cô là vợ của anh nên mới khiến anh sung sướng đến thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại thấy suy đoán của mình có chút buồn cười.
Người như Thẩm Tư Viễn sao có thể để cô đoán ra đơn giản được. Huống chi hai người họ chỉ là hôn nhân lợi ích, nghĩ quá nhiều mới thật sự là ngây thơ.
Cô tắm rửa một hồi, đến mười một giờ khuya, đang định chìm vào giấc ngủ.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô thấy là Cao Mộng Vân gọi điện thoại tới, vốn không muốn tiếp, nhưng lại sợ trong nhà xảy ra chuyện gì nên vẫn nhận.
Vừa nghe, còn chưa kịp nói gì Cao Mộng Vân đã vội vã nói: “Tử Diên, con mau tới bệnh viện một chuyến.”
Lâm Tử Diên nhíu mày: “Dì đừng vội hoảng, có chuyện từ từ nói, ai ở bệnh viện?”
“Ba con, ba con bị người ta đánh, bây giờ đang ở bệnh viện, con có muốn tới một chuyến không?” Cao Mộng Vân nói nhanh: “Mọi người đang ở bệnh viện thành phố.”
Lâm Tử Diên: “Được, con biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tử Diên lái xe thẳng đến bệnh viện.
Vừa vào trong bệnh viện cô đã thấy đầu Lâm Vĩ Diệp quấn đầy băng gạc.
Lâm Tử Diên vội bước qua, hỏi: “Ba, đây là thế nào?”
Lâm Vĩ Diệp không biết chuyện Cao Mộng Vân gọi điện cho Lâm Tử Diên, nghiêng đầu liếc nhìn Cao Mộng Vân bên cạnh: “Sao muộn vậy rồi bà còn gọi Lâm Tử Diên đến, tôi đã nói là không có chuyện gì lớn, bà đúng là.”
Cao Mộng Vân chu môi nói: “Cái này còn không phải chuyện lớn, vậy ông nói cái gì mới là chuyện lớn?”
Lâm Tử Diên: “Ba, ba đừng trách dì, chuyện này ba không gọi điện thoại cho con mới là không đúng, mau nói con nghe là chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Vĩ Diệp cũng rất khó xử, may là ông chỉ là bị thương ngoài da, không tổn thương nội tạng.
“Haiz, chuyện này cũng không lớn, chỉ là cấp dưới đòi tiền lương không được nên tìm thẳng đến chỗ ba, xảy ra chút xung đột nhỏ thôi.”
“Đòi tiền lương? Chuyện là thế nào?”
Lâm Vĩ Diệp bắt đầu nghiêm túc: “Nói ra cũng là ba nhìn người không chuẩn, tìm một người quản lý tài trông có vẻ trung hậu thành thật, không ngờ ông ta lại làm giả sổ sách, cấp dưới không nhận được tiền lương, kích động gây chuyện, nên mới bị thương.”
“Đã bắt được người chưa?”
“Yên tâm đi, đã bắt đầu xử lý, cậu ta không thoát được đâu.”
Lúc này Lâm Tử Diên mới yên lòng gật đầu: “Vậy thì tốt, gần đây ba chú ý an toàn, thuê thêm người bên mình, đừng để bị thương nữa.”
Lâm Vĩ Diệp nhìn thời gian, hỏi: “Con ra ngoài muộn như vậy, Tư Viễn có nói gì không?”
“Không có, anh ấy không ở nhà, đi xử lý chuyện công ty rồi.”
Lâm Vĩ Diệp bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện này đừng cho nó biết thì hơn, nếu không ba xấu hổ lắm.”
“Ba nói gì vậy, đây đều là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến ba, ba cứ dưỡng thương cho khỏe đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nói đến đây, như có tâm ý tương thông.
Thẩm Tư Viễn lại gọi điện thoại tới.
Lâm Tử Diên đi sang một bên nhận điện thoại.
Thẩm Tư Viễn: “Nghe dì giúp việc nói nửa đêm em vội vàng chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì rồi à?”
Lâm Tử Diên thở dài: “Ba tôi nhập viện.”
Thẩm Tư Viễn: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Tử Diên thuật lại đơn giản mọi chuyện với anh một lần.
Thẩm Tư Viễn: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi từ công ty về đón em.”
Lâm Tử Diên: “Được.”
Chưa đến hai mươi phút sau Thẩm Tư Viễn đã chạy tới.
Lâm Vĩ Diệp nhìn thời gian không còn sớm, nói với Thẩm Tư Viễn: “Được rồi, cũng không sớm nữa, con mau đưa Tử Diên về nghỉ ngơi đi.”
Lâm Tử Diên: “Vậy ba nghỉ ngơi cho khỏe, mai con lại đến thăm ba.”
Lâm Vĩ Diệp: “Được.”
Lâm Tử Diên trực tiếp đi theo xe của Thẩm Tư Viễn.
Đợi lên xe rồi cô mới xem như bình tĩnh lại một chút.
Thẩm Tư Viễn đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Lâm Tử Diên hơi kinh ngạc, bật cười nói: “Tôi đâu có khóc.”
Người đàn ông bỗng duỗi ra một ngón tay, nhẹ nâng cằm cô lên, khẽ cười nói: “Vành mắt đỏ rồi.”
Lâm Tử Diên hơi ngượng ngùng quay mặt đi.
Chắc là bởi vì ba cô đã lớn tuổi, hôm nay nhìn ông như vậy, Lâm Tử Diên có chút không chịu được.
Có lẽ là cảm nhận được nỗi buồn trong lòng Lâm Tử Diên, Thẩm Tư Viễn dừng xe ở ven đường, mua cho cô cây kem.
“Ăn chút đồ ngọt đi, tâm tình có lẽ sẽ tốt lên đấy.”
Lâm Tử Diên nhìn kem trong tay, bóc ra cắn một miếng, cả người lạnh đến mức sảng khoái, nhưng cũng tỉnh táo lại rất nhanh.
Giống như Thẩm Tư Viễn nói, ăn đồ ngọt đúng là giúp tâm trạng tốt lên.
Thẩm Tư Viễn: “Chuyện của ba em không cần lo lắng, tôi sẽ giúp ông ấy điều tra. Hơn nữa chuyện lần này chủ yếu là vì ba em không may, vừa vặn qua bên đó khảo sát nên bị chặn đánh, tìm ra người tham tiền là giải quyết xong rồi.”
Lâm Tử Diên đáp lại một tiếng, giọng vẫn còn hơi buồn bực.
Thẩm Tư Viễn nhìn cô một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Có muốn đi xem phim không?”
Lâm Tử Diên không kịp phòng bị, ngẩng đầu nhìn anh.
“...Gì cơ?”
Thẩm Tư Viễn lại không thương lượng với cô, trực tiếp khởi động xe đi về phía rạp chiếu phim.
“Sắp đến Tết rồi, vui vẻ lên, nếu không năm sau bà chủ Lâm không phát tài được đâu.”
Người buôn bán không thích nghe việc này, Lâm Tử Diên vội đập tay anh: “Không được nói thế, nguyện vọng năm mới của tôi vẫn là phát tài đấy.”
Nhìn phản ứng của cô, Thẩm Tư Viễn khẽ cười một tiếng, trả lời: “Được, không nói, vậy thì chúc em năm mới phát tài.”
Lâm Tử Diên lại cắn cây kem vải trong tay: “Đây là lần đầu tiên anh thấy tôi sỗ sàng nói muốn phát tài phải không?”
Thẩm Tư Viễn cảm thấy cô gái này học điều xấu từ mình rồi, đã học được điệu ám chỉ của anh.
Đầu ngón tay anh phủ lên tay lái, bất đắc dĩ nhìn sang: “Em muốn nói gì?”
Lâm Tử Diên: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi nếu tôi quá chợ búa trước mặt anh thì liệu có ảnh hưởng đến hình tượng của anh không.”
“Bây giờ em cũng biết giữ hình tượng rồi nhỉ.” Thẩm Tư Viễn vui vẻ đến mức cong khóe môi.
Lâm Tử Diên trầm mặc vài giây: “Lúc trước... Tôi không giữ hình tượng à?”
“Không phải, chỉ là tôi tưởng trước mặt tôi em vẫn luôn ngụy trang.”
Lâm Tử Diên nghĩ thầm, rốt cuộc cô trước mặt Thẩm Tư Viễn trông thế nào.
Cô cảm giác lúc trước cô vẫn rất tôn trọng Thẩm Tư Viễn.
Thẩm Tư Viễn: “Hơn nữa, muốn phát tài cũng là chuyện thường tình, em tinh tế dũng cảm, còn am hiểu lĩnh vực của mình, có câu là xứng đáng được bội phục.”
Lâm Tử Diên đột nhiên được khen nên hơi xấu hổ.
Cô ngây người vài giây, bỗng nhận ra kem trong tay sắp chảy, bèn luống cuống tay tìm khăn tay, vừa hay lúc này xe lại dừng đèn đỏ.
Thẩm Tư Viễn rút ra hai tờ giấy, giúp cô lau vệt kem chảy trên tay, tiện thể lau cả khóe môi cô.
Đầu ngón tay như bị điện giật.
Bầu không khí bỗng có chút sai sai.
Lâm Tử Diên lại như mới bị điện giật, cả người cứng ngắc rồi ngồi thẳng dậy.
Ở góc độ của cô không nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Tư Viễn, chỉ thấy đèn tín hiệu đổi xanh, sau đó xe khởi động.
Lâm Tử Diên ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Lát nữa muốn đi xem phim gì?”
“Giờ này thì có phim gì?”
“...”
Thẩm Tư Viễn như cố ý trêu chọc cô, liếc qua, giọng nói có phần không đứng đắn, “Phim nửa đêm?”
Lần này Lâm Tử Diên bị sặc thật, cô ho khan vài tiếng rồi mở cửa sổ ra thông khí: “Cái này sợ là... Không tốt lắm.”
“Đúng là không tốt lắm.” Thẩm Tư Viễn lạnh nhạt nói: “Tôi chưa đưa con gái đi xem phim bao giờ nên không có kinh nghiệm gì, em thích xem phim gì có thể nói với tôi.”
Lâm Tử Diên lên mạng tra một lúc, sau đó phát hiện một bộ phim nghệ thuật, đưa cho Thẩm Tư Viễn nhìn: “Phim này thì sao?”
Thẩm Tư Viễn: “Nghe lời em.”
Hai người tới rạp chiếu phim, lúc này người đã rất thưa, phòng chiếu phim như được bọn họ bao trọn.
Nhưng Lâm Tử Diên cảm thấy xem phim lúc nửa đêm đúng là một chuyện rất lãng mạn.
Cô nghĩ, nửa đêm Thẩm Tư Viễn dẫn cô đi xem phim chắc chắn là để cô không buồn.
Lát nữa để giữ mặt mũi cho anh, cô cũng không thể ngủ.
Phim rất hay, nội dung không nhàm chán, Lâm Tử Diên xem một chút thì bắt đầu đắm chìm.
Lúc cô đang định nghiêng đầu trao đổi với người đàn ông bên cạnh, lại phát hiện không biết Thẩm Tư Viễn đã ngủ từ bao giờ.
Đôi mắt anh nhắm lại, lông mi dài rũ xuống, ngũ quan tinh tế có vẻ nhu hòa hơn nhiều, sống mũi cao thẳng, tư thế ngủ có vẻ không quá thoải mái, cánh tay khoác ở một bên rủ xuống tự nhiên, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu đen nhìn rất đẹp, hình như là loại anh hay đeo nhất.
Hôm nay có lẽ anh thật sự mệt mỏi nên mới ngủ ở nơi này.
Lâm Tử Diên nhìn anh, chỉ cảm thấy lông mi của anh rất dài, ngọn đèn mờ mờ trong rạp chiếu phim chiếu trên người anh rất hợp với kiểu phim nghệ thuật này.
Sau đó Thẩm Tư Viễn bất giác tựa lên người cô.
Lâm Tử Diên cứng người lại rồi không động đậy, nghĩ để anh ngủ thêm một lát sẽ tốt hơn.
Nhưng mà.
Phim chiếu được một nửa, bỗng có một đôi nam nữ đến đây.
Hai người bọn họ thoạt nhìn rất hưng phấn, trò chuyện líu ríu gì đó.
Cô gái cũng nhận ra phía trước có người, thấp giọng nói: “Nhỏ giọng thôi, có người cũng đang xem phim.”
“Biết rồi, anh còn tưởng rằng chỉ có hai đứa mình nửa đêm đi xem phim lãng mạn thế này.”
Thẩm Tư Viễn đột nhiên mở mắt ra, nhìn thoáng về phía trước.
Anh cười nhẹ một tiếng, vân vê ấn đường: “Ngại quá, tôi ngủ quên mất.”
Lâm Tử Diên nghiêng đầu nhìn anh: “Không sao, hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi, nếu không chúng ta về nhà đi.”
Thẩm Tư Viễn lại nắm lấy tay cô: “Thấy em có vẻ thích, xem tiếp đi, không sao.”
Bộ phim đúng là rất đặc sắc, Lâm Tử Diên lại xem thêm một hồi, đột nhiên cảm giác có chút gấp.
Cô mấp máy môi, định ra ngoài đi vệ sinh.
Sau lưng có đôi nam nữ, Lâm Tử Diên sợ mình đột nhiên đứng dậy sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.
Cô chỉ đành xoay người đứng dậy, nói với Thẩm Tư Viễn: “Tôi đi ra ngoài một lát.”
Thẩm Tư Viễn nhẹ giọng đáp: “Được.”
Anh dáng cao chân dài, đôi chân dài đặt lên mặt đất trông có vẻ chật chội.
Cho dù anh nhường chỗ cho cô ra ngoài, Lâm Tử Diên vẫn cảm thấy không gian hơi nhỏ.
Cô cúi người khó khăn di chuyển về phía trước.
Nhưng mà.
Chẳng biết tại sao, hình như cô đạp phải vật gì đó, cả người mất khống chế muốn té ngã.
Thẩm Tư Viễn nhanh chóng vươn tay túm lấy cô.
Cứ như vậy, một giây sau Lâm Tử Diên đã ngồi hẳn lên đùi Thẩm Tư Viễn.
Hôm nay cô mặc áo len trắng dài, đường cong ẩn hiện ở dưới quần áo, nhẹ nhàng nắm lấy đã cảm nhận được vòng eo nhỏ gầy của cô.
Cô kinh ngạc một giây.
Cứ tiếp tục như vậy cảm giác không ổn lắm, cô giãy dụa muốn đi xuống.
Yết hầu Thẩm Tư Viễn lại bất giác chuyển động, đôi mắt hơi thâm trầm, thấp giọng tới gần bên tai cô, khàn tiếng nói: “Đừng lộn xộn.”
—hết chương 21—