Lâm Tử Diên ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là ông Hai của cháu rồi.”
Thẩm Nhân như ngộ ra, sau đó nhìn về phía người đàn ông đang chăm chú đọc tạp chí, bật cười, cố ý nói: “Ông Hai, ông nghe thấy chưa?”
Thẩm Tư Viễn vốn không để ý đến cô ấy, lật trang sách, lông mi đen nhánh rũ xuống, dáng vẻ lạnh nhạt.
Thế nhưng…
Khóe môi anh không nhịn được mà thể hiện cảm xúc thực của bản thân.
Thẩm Nhân thầm nhủ trong lòng…
Rõ ràng là đang rất vui.
Lại còn giả bộ không quan tâm.
Hồi trước không phát hiện ra ông Hai là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Lúc ấy Thẩm Tư Viễn chẳng nói gì, cho đến khi hai người ngồi lên xe đi về.
Hôm nay Lâm Tử Diên hơi mệt, có lẽ vì trời đã sang thu, cô dựa vào cửa sổ gật gù.
Thẩm Tư Viễn nhẹ nhàng nói: “Thẩm Nhân còn nhỏ, hay hành động bất lịch sự, nói chuyện không nghĩ trước nghĩ sau, em đừng để trong lòng.”
Lâm Tử Diên như choàng tỉnh, hàng mi rung rung, sau đó cười trả lời: “Sao tôi lại để ý con bé chứ, con bé cũng chỉ muốn đùa vui thôi.”
Đèn đường bên ngoài lóa mắt, tiếng gió thổi cọ vào cửa kính xe phát ra tiếng ken két.
Ngón tay thon dài của Thẩm Tư Viễn như vô thức di chuyển trên đầu gối, sau đó anh nhìn sang, bâng quơ hỏi: “Vậy còn em?”
Lâm Tử Diên cũng nghiêng đầu sang: “…Hả?”
“Em cũng chỉ nói đùa thôi sao?” Anh nhìn cô, để ý thấy một sợi tóc dán vào má cô, còn có vài dấu tay, chắc là ban nãy chống tay ngủ gật vô tình để lại.
Đầu ngón tay của anh dịu dàng lướt qua, giúp cô vén sợi tóc lên.
Lâm Tử Diên không khỏi run lên.
Ngón tay anh lành lạnh, thoáng chốc chạm vào khiến người ta không kịp chuẩn bị tinh thần, mùi tuyết tùng xen lẫn vị thuốc lá nhàn nhạt khiến cô mê mẩn một cách khó hiểu.
Cô cắn môi, không biết là thật lòng hay cố tình nịnh nọt mà nói: “Đương nhiên là thật.”
Thẩm Tư Viễn coi lời đó là nghiêm túc, mỉm cười rồi chậm rãi nói: “Thật vinh hạnh cho tôi.”
…
Vì thời tiết ngày càng lạnh, Lâm Tử Diên cũng mất dần hứng thú với những buổi trà chiều.
Nhưng hôm qua đã hứa với đám bạn trong giới rằng sẽ tư vấn chuyện tình cảm cho họ, nhân tiện tám chuyện, Lâm Tử Diên dù ngại đến đâu cũng vẫn phải ra ngoài.
Cố Dịch Diệp gọi điện thoại trêu cô: “Người nhất định phải ra ngoài trong cái tiết trời lạnh giá như này, nếu không phải loại phu nhân lá ngọc cành vàng nhàn rỗi thì cũng chỉ có người làm ăn như cậu.”
Lâm Tử Diên cũng rầu rĩ: “Là lần cuối cùng của năm nay rồi, mà gần đây tớ cũng bận vụ hợp tác với bên tạp chí địa phương, cũng lâu rồi không tham gia vào mấy buổi như này.”
Cố Dịch Diệp: “Không đúng, thế thì tớ phải đổi lại câu lúc nãy, cậu bây giờ cũng được xem là phu nhân quyền quý rồi.”
Lâm Tử Diên bất đắc dĩ thở dài: “Cậu dạo này học đâu ra trò trêu ghẹo tớ vậy?”
Cố Dịch Diệp: “Ai bảo thế, tớ chỉ đang nói sự thật thôi.”
Lâm Tử Diên cũng lười cãi lại, vội vàng tạm biệt cô ấy rồi lên xe đi đến tiệm trà.
Hôm nay cô không tự lái, nhàm chán ngồi trên xe, nghĩ đến việc mấy hôm nay Thẩm Tư Viễn luôn ngủ ở phòng bên cạnh, trong lòng có chút rối bời.
Dù sao đó cũng là nhà của anh, làm gì có chuyện chủ nhân lại phải đi ngủ phòng phụ chứ?
Nghĩ đến đó, cô lấy điện thoại ra nhắn cho Thẩm Tư Viễn.
Lâm Tử Diên: “Hay là đêm nay anh về phòng ngủ chính đi? Tôi ngủ phòng phụ cũng được.”
Tin nhắn gửi được một lúc lâu cũng không thấy bên kia trả lời.
Cô nghĩ có lẽ Thẩm Tư Viễn bận rộn, nên cũng không làm phiền nữa.
Ngồi trên xe, cô chợt thấy lá phong rụng vàng cả một khoảng đất ngoài kia, tạo nên một khung cảnh thật đẹp. Cô tựa lên cửa sổ, chụp phong cảnh bên ngoài một hồi.
Cô chụp ảnh không thích chỉnh sửa, sau khi xem ảnh thấy ổn thì cứ để nguyên vậy mà đăng lên vòng bạn bè.
Số lượng bài đăng của cô rất ít, bình thường một hai tháng mới đăng một lần, có khi thậm chí ba tháng mới ngoi lên đăng ảnh quảng cáo cho cửa hàng của mình.
Tự dưng đăng một trạng thái, không bao lâu sau đã có rất nhiều lượt thích.
Lâm Tử Diên hơi ngạc nhiên.
Hóa ra xã hội bây giờ mọi người đều dán mắt vào điện thoại à?
Đương nhiên.
“Mọi người” này không bao gồm Thẩm Tư Viễn.
Anh trăm công ngàn việc, làm sao có thì giờ mà ngồi xem điện thoại.
Ngay khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu cô, một bức ảnh đại diện quen thuộc đến khó hiểu lại thích bài đăng trong vòng bạn bè của cô.
Lâm Tử Diên:?
Sợ bản thân nhìn lầm, Lâm Tử Diên còn chăm chú nhìn lại.
Quả nhiên.
Người này là Thẩm Tư Viễn.
Lâm Tử Diên: …
Cô lại mở khung chat.
Hừm.
Vẫn không thấy trả lời.
Có vẻ anh không đồng ý với ý kiến đổi phòng của cô.
Nhưng việc thích trạng thái trên vòng bạn bè mà không nhắn tin lại làm cô hơi giận.
Hồi trước Thẩm Tư Viễn còn đưa cô một khoản tiền lớn, nói là phí may riêng sườn xám của Đoàn Mạn ở cửa hàng của cô.
Nhưng thực tế thì tiền may không cần nhiều như vậy.
Lâm Tử Diên muốn trả lại cho anh, nhưng Thẩm Tư Viễn lại từ chối.
“Em cứ giữ đi.”
“Coi như là tiền công.”
Thấy thái độ kiên quyết của anh, Lâm Tử Diên cũng chỉ đành nhận tạm số tiền kia.
Bây giờ cô lại hiên ngang nằm ngủ phòng của anh, cũng nên thể hiện gì đó.
Gần đây cô cũng có tiền nên không nghĩ nhiều, lên Wechat chuyển luôn một vạn.
Hai phút sau.
Đầu bên kia gửi tới một tin nhắn bằng giọng nói.
Lâm Tử Diên tò mò bật lên nghe.
“Sao vậy, em nghiện chuyển tiền rồi à?” Giọng nói trầm thấp, hơi khàn như đang trêu chọc, thế nhưng âm lượng rất nhỏ, chắc là đang bận thật.
Nghe xong, Lâm Tử Diên không nhịn được bật cười, như đã bị đánh bại.
Thẩm Tư Viễn: “Tôi vừa mới họp xong, chưa kịp trả lời, đừng nghĩ nhiều.”
Đang họp dở thì anh nhận được tin nhắn của cô, định nhắn lại thì không hiểu sao như có linh cảm, nhấn vào ảnh đại diện của cô thì thấy trạng thái mới cập nhật cách đây không lâu.
Trong phòng họp có nhiều cấp dưới, Thẩm Tư Viễn cười mỉm rồi bấm thích bài đăng của cô.
Lâm Tử Diên vốn chỉ định đùa anh một chút, không ngờ người đàn ông này lại kiên nhẫn giải thích với cô.
Cô thấy khá bất ngờ, nhớ lại hôm Thẩm Tư Viễn với anh cả Thẩm Đức Hải ngồi bàn chuyện ở nhà Đoàn Mạn, bên ngoài thì điềm đạm, nhưng lời nói lại khiến người ta không dám chất vấn.
Anh vốn là người có cá tính quyết liệt trên chiến trường kinh doanh, đã quen lặng lẽ giải quyết mọi việc, sẽ không lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ.
Cô đang nghĩ ngợi, người đầu bên kia đã trả lại tiền, chưa được mấy giây, màn hình đã hiện lên đối phương vừa chuyển khoản mười vạn.
Lâm Tử Diên nghi ngờ: “?”
Thẩm Tư Viễn: “Hôm qua em nói là hôm nay phải tham gia buổi trà chiều.”
Lâm Tử Diên: “Đúng vậy.”
Thẩm Tư Viễn: “Cứ cầm đi, coi như mời bạn bè em uống trà chiều.”
Lâm Tử Diên: “…”
Mặc dù biết Thẩm Tư Viễn giàu có, nhưng ra tay hào phóng như vậy thì quả thực khiến người ta trở tay không kịp.
Sau gần nửa tiếng đi xe, Lâm Tử Diên vừa xuống xe đã cảm thấy không khí lạnh bên ngoài phả vào.
Cô bước nhanh vào trong tiệm trà, quả nhiên nhìn thấy Việt Dạng Dạng mắt mũi tèm lem cầm khăn giấy khóc lóc.
Thấy Lâm Tử Diên đến, Việt Dạng Dạng bổ nhào qua, nói: “Tử Diên, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”
Lâm Tử Diên dịch ra một chút, đưa cho cô nàng một tờ giấy: “Đừng khóc nữa, có gì từ từ nói.”
Việt Dạng Dạng vẫn sướt mướt: “Cái tên thối tha kia… Thế mà giấu tớ ra ngoài yêu đương với cô gái khác, vậy tớ là cái gì, tớ là lốp dự phòng sao? Quá đáng thật sự ấy.”
Lâm Tử Diên: “…”
Lâm Tử Diên nghe cô nàng khóc đến đau cả đầu, vừa an ủi, khuyên nhủ lại vừa phải đưa khăn giấy sang.
Tâm sự xong, Việt Dạng Dạng đã thấy tốt hơn, nắm khăn mập mờ nói: “Tử Diên, cậu thật tốt, nghe tớ nói nhiều như vậy, bây giờ bọn mình đều là người từng yêu phải một thằng khốn nạn rồi.”
Lâm Tử Diên xấu hổ không nói gì.
Đây cũng chẳng phải chuyện đáng khoe khoang gì.
Tâm trạng của Việt Dạng Dạng vừa khá lên một chút thì Ổ Bích không biết từ đâu xông đến, tò mò nhìn hai người: “Các cô thành liên minh rồi hả?”
Việt Dạng Dạng mũi đỏ bừng nhìn sang, vừa hay đối diện với ánh mắt chọc tức của Ổ Bích.
Cô nàng siết chặt nắm đấm, tức giận nói: “Bớt cà khịa đi được không!”
Ổ Bích nhún vai: “Cô giận cái gì, tôi có nói gì đâu, chẳng qua là hai người bọn cô gặp chuyện giống nhau, cũng do không có kinh nghiệm nhìn người, muốn trách thì trách mấy tên khốn kia ấy, liên quan gì tới tôi.”
Lần trước Ổ Bích còn ở trước mặt nói cô xui xẻo, không biết nhìn đàn ông.
Bây giờ gần như ai cũng biết Lâm Tử Diên kết hôn với Thẩm Tư Viễn, Ổ Bích dù ghen tị cũng một mực không chủ động nhắc đến chuyện này, sợ làm bản thân mất mặt.
Cô ta nhìn sắc trời bên ngoài, thấy hơi lạnh nên định gọi điện cho bạn trai đến đón mình.
Không ngờ đầu dây bên kia hình như gặp vấn đề gì đó, thái độ cũng không tốt, mắng cô ta cả ngày chỉ biết gây phiền phức.
Ổ Bích sờ sờ mũi, thấy xấu hổ vô cùng, bèn ngượng ngùng cúp điện thoại.
Việt Dạng Dạng bật cười, hỏi: “Bạn trai cô không tới đón à?”
Ổ Bích bĩu môi: “Anh ấy bận.”
Việt Dạng Dạng: “Ồ… hình như mắt nhìn đàn ông của cô cũng chẳng ra sao nhỉ, có chuyện cỏn con vậy cũng không muốn làm cho cô, xem ra anh ta cũng chỉ đến thế.”
“Cô…” Ổ Bích trừng mắt muốn phản bác, nhưng lại không biết nói gì.
Cô ta cố gắng nhịn lại, lồng ngực phập phồng.
Liếc sang, cô ta chợt phát hiện túi xách sau lưng Lâm Tử Diên là phiên bản giới hạn bản thân không mua được, lần trước Ổ Bích ra nước ngoài tìm mãi vẫn không mua nổi cái túi này.
Không ngờ Lâm Tử Diên lại có.
Mà cô còn không hề định khoe khoang.
Biểu cảm Ổ Bích trở nên phức tạp.
Lâm Tử Diên gả cho Thẩm Tư Viễn, đương nhiên địa vị cũng khác trước, thậm chí nghiền ép tất cả mọi người ở đây. Dù không nói ngoài miệng nhưng trong lòng cô ta ghen ghét vô cùng, còn tự nhiên thấy ghét bỏ bạn trai mình.
Sáu giờ tối, buổi trà chiều kết thúc.
Mọi người chuẩn bị ra ngoài.
Một chiếc xe Maybach đỗ trước cổng, thấy người ra thì bấm còi vài lần.
Việt Dạng Dạng giật mình, vỗ ngực nói: “Ai đây?”
Cô nàng vừa dứt lời.
Một người đàn ông cao lớn ra khỏi ghế lái.
Anh dựa vào cạnh xe nhìn về phía cửa, vừa nhìn đã thấy Lâm Tử Diên giữa đoàn người.
Dù ở giữa nhiều người, cô vẫn nổi bật nhất.
Khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng, khoảnh khắc bất ngờ nhìn ra phía này, ánh mắt lóe lên có chút đáng yêu.
Thẩm Tư Viễn gật đầu, xem như chào hỏi với bạn bè cô.
“Tôi tới đón bà xã của mình.”
Nhóm người nhỏ giọng xôn xao, như là đang bàn tán chuyện gì.
Trong nháy mắt, Lâm Tử Diên nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Ổ Bích.
Người đàn ông này là kiểu quý công tử đẹp trai điển hình, đến khi biết thân phận của anh, mọi người mới biết thì ra đây chính là Thẩm Tư Viễn.
Tổng giám đốc danh giá nhất của nhà họ Thẩm thành phố Y.
Giờ đây Lâm Tử Diên làm vợ của một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, những người khác cũng chỉ biết đố kỵ.
Không biết Việt Dạng Dạng là đang tức giận thay cô hay là vì nhìn thấy Ổ Bích kinh ngạc, khiêu khích nói: “Không biết ai xui xẻo, không biết nhìn đàn ông đây?”
Ổ Bích cười lạnh: “Như nhau cả thôi, hai ta đều chẳng ra sao cả.”
Việt Dạng Dạng hừ nhẹ: “Đừng nói thế, sao tôi so được với cô chứ.”
Ổ Bích: “…”
…
Trên xe.
Nghĩ đến cái mặt đen như than của Ổ Bích lúc nãy, Lâm Tử Diên không khỏi cười ra tiếng.
Thẩm Tư Viễn liếc nhìn cô: “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Không có gì, nghĩ đến chút chuyện buồn cười thôi.” Cô lắc đầu nói, đồng thời nhìn Thẩm Tư Viễn: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Thẩm Tư Viễn: “Vừa nãy em gửi định vị cho tài xế, vừa lúc tôi đi ngang qua nên tiện đường đón em luôn.”
Tiện đường?
Lâm Tử Diên nghiêng đầu dò xét anh.
Dù có phải vậy thật không thì Thẩm Tư Viễn cũng xuất hiện rất đúng thời điểm.
Hôm nay tâm trạng Lâm Tử Diên vui vẻ khác thường, ngay cả Thẩm Tư Viễn cũng thấy cô dịu dàng hơn mọi khi.
Gió đêm hơi lạnh.
Con mèo đen thường xuất hiện ở nhà họ Thẩm tối nay lại đến.
Nó nhảy lên ban công, bắt gặp Lâm Tử Diên, cái đuôi giương cao, thân thiết cọ vào bắp chân trắng trẻo mịn màng của cô.
Lâm Tử Diên thấy hơi lạ.
Tự dưng hôm nay chú mèo đen lại vô cùng quấn cô.
Khi cô định cúi xuống vuốt ve, con mèo như chợt nhận ra ý định đó, híp mắt lại rồi nhanh chóng chuồn đi.
Lâm Tử Diên: …
Cũng cảnh giác ghê.
Cô vào phòng tắm tắm rửa.
Hơn nửa giờ sau, cô định mặc áo choàng tắm mà dì giúp việc chuẩn bị cho, lại xấu hổ phát hiện, thế mà mình lại quên mang vào.
Dù sao trong phòng cũng không có ai, Lâm Tử Diên quyết định cứ vậy quấn khăn tắm ra ngoài.
Ai ngờ…
Vừa ra khỏi cửa, cô lại thấy bóng dáng một người đàn ông lẳng lặng đứng cạnh bàn.
Thẩm Tư Viễn mang cho cô một đĩa hoa quả tươi.
Trong đĩa thủy tinh, ngón tay của người đàn ông tùy tiện nghịch cuống quả đào, nghe thấy tiếng động từ phòng tắm thì quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Lâm Tử Diên không nghĩ Thẩm Tư Viễn sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng khi nhìn đĩa trên bàn, cô đã hiểu là anh muốn đưa hoa quả cho cô.
Lọn tóc ướt nhẹp rũ xuống hai bên mặt cô, đôi mắt linh động ngạc nhiên nhìn anh, khoảnh khắc chạm mắt, đầu ngón tay gấp gáp nắm chặt khăn tắm.
Tuy Thẩm Tư Viễn điềm tĩnh nhưng cũng không phải kiểu người tâm vô tạp niệm.
Thấy Lâm Tử Diên đứng ở cửa với dáng vẻ như vậy, anh nhăn mày, định tự giác ra ngoài thì sau lưng lại có tiếng nói nhẹ nhàng cất lên:
“Thẩm Tư Viễn.”
“Anh chờ chút.”
—hết chương 12—