Edit: An không có người yêu, Huyết Vũ Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Khóe môi Khương Sơ nóng lên, Hứa Đình Thâm nhìn hàng mi dày đang run rẩy của cô, anh khẽ cười, lấy áo lông bên cạnh khoác lên người cô, kéo cô vào lòng. Chiếc váy cổ chữ V khoét sâu mà chỉ cần đứng gần một chút có thể thấy phong cảnh bên trong, Hứa Đình Thâm híp mắt.
Chỉ muốn giấu cô trong nhà để cho một mình anh ngắm thôi.
Anh chẳng qua chỉ trêu chọc Khương Sơ, mà không ngờ cô lại tưởng thật, dè dặt ngẩng đầu lên nhìn anh, có phần nịnh nọt vì sợ anh giận, “Hôn… Hôn một cái?”
Hứa Đình Thâm nhíu mày, nếu cô đã đề nghị thì sao anh phải từ chối.
Chẳng qua là, “Em cảm thấy thế nào?”
“Vậy… Vậy…” Khương Sơ cúi gằm mặt xuống, chôn đầu vào lòng ngực anh, “Anh yêu cầu gì, em cũng… Cũng sẽ không từ chối.”
Cô nàng dường như dùng hết toàn bộ dũng khí để nói lời ấy, gò má đỏ bừng làm người ta không thể không tưởng tượng đến quả táo mà cắn một miếng. Đôi bàn tay mềm mại không xương nắm chặt vặt áo Hứa Đình Thâm, thoạt nhìn trông như miếng bánh ngọt làm cho lòng ai cũng tan ra.
“Ngoan thế cơ?” Hứa Đình Thâm nâng cầm cô lên, đối diện là đôi mắt long lanh của cô đang nhìn anh, “Sợ anh giận lắm à?”
Khương Sơ mở to mắt, hít một hơi lấy dũng khí nói, “Ông xã.”
Hứa Đình Thâm ngây người, suýt thì đã buột ra từ thô tục.
Sao lại ngoan đến thế, khiến anh…
Hứa Đình Thâm ho nhẹ một tiếng, buông cô ra, “Lát nữa anh sẽ tính sổ với em.”
Khương Sơ sợ anh tức giận, rướn lên hôn một cái vào khóe miệng anh, môi cô mềm mại lại ngọt ngào nhưng nhiêu đó chưa đủ làm Hứa Đình Thâm thỏa mãn, anh áp cô lên ghế hưởng thụ đủ rồi mới buông ra.
Hứa Đình Thâm gọi tài xế đến đón, quản lý với trợ lý anh đã báo về từ nãy.
Khương Sơ nhìn phong cảnh bên ngoài, nhẹ giọng hỏi, “Anh giận à?”
“Ừ.”
Cô cúi đầu vân vê vạt áo mình.
Hứa Đình Thâm tức giận thật nhưng không phải vì cô. Vừa rồi ở hiện trường khi Hướng Diệc ôm Khương Sơ, sau lưng anh có hai fan nữ của Hướng Diệc hết sức khó chịu chửi mắng Khương Sơ bằng những lời thô tục, còn nói cô là loại người này nọ. Bởi vì tiếng hò reo của các fan rất to nên hai fan nữ này không bị bại lộ. Nhưng sắc mặt của Hứa Đình Thâm ở trước hai cô ả đã tối lại từ bao giờ, khi ấy anh đã gọi bảo vệ đuổi hai người kia đi.
Anh nghiêng đầu, ngực phập phồng lên xuống, có lẽ vẫn còn tức giận vì vụ đó.
Người anh đặt trên đầu quả tim, anh không muốn bất cứ ai làm tổn thương cô, anh có thể chịu đựng mọi dao găm đâm thẳng vào người nhưng không muốn cô bị tổn thương, dù chỉ một chút.
Xe lái đến cửa biệt thự, Hứa Đình Thâm sải bước đi vào còn Khương Sơ như học sinh cấp ba vừa phạm lỗi, chột dạ đi theo sau lưng anh.
Đóng cửa lại Hứa Đình Thâm định vào phòng mình thì góc áo bị níu lại, Khương Sơ chớp chớp mắt, “Anh không làm gì em à?”
“?”
Hứa Đình Thâm quay đầu nhìn cô, chọt chọt vào trán cô, không biết cô tự đưa mình đến cửa là có ý gì.
“Em… Em không có ý đó.” Khương Sơ ngượng ngùng, dè dặt nhìn anh, “Em không muốn làm anh tức giận.”
Cô vừa chân thành, vừa đơn thuần, trong mắt như có một hồ nước trong veo.
Tim Hứa Đình Thâm như có gì đập phải, anh đứng yên nhìn cô thật lâu. Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, nhưng không thể trách cứ cô mà chỉ muốn yêu thương cô thật nhiều. Tất cả tức giận đều tan thành mây khói, cho dù là mùa đông thì bây giờ anh lại là mùa xuân ấm áp.
“Tiểu Khương Sơ, đừng trách anh.”
Áo choàng của Khương Sơ rơi trên mặt đất, tay anh vòng qua eo cô, cô ngẩng đầu lên cố gắng phối hợp với nụ hôn của anh.
Cảm xúc phải kiềm chế nãy giờ cuối cùng cũng có chỗ phát tác.
“Ưm…” Khương Sơ ngồi vào lòng anh, không chú ý nhìn lên mặt đất, “Quần áo đắt lắm…”
Hứa Đình Thâm bất mãn che mắt cô lại, “Chú ý nào.”
Toàn bộ quá trình Khương Sơ đều đỏ mặt, làn da tô điểm màu hồng, cô lo lắng đến mức lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi.
Anh cảm nhận được sự thay đổi trên cô, “Mới thế đã không chịu nổi?”
Khương Sơ khẽ run lên, vì xấu hổ nên dứt khoát chôn mặt vào lòng Hứa Đình Thâm, chú thỏ nhỏ biến thành đà điểu, Hứa Đình Thâm dở khóc dở cười.
Bới vì trong nhà không có bao nên Hứa Đình Thâm vẫn chưa làm được đến bước cuối cùng, hết lần này đến lần khác Khương Sơ liên tục lôi kéo anh “Em… Em không quan trọng đâu.”
Vừa nói xong trán liền bị anh thô bạo búng lên một cái, Khương Sơ bị đau ấm ức nhìn anh.
“Để xem lần sau anh phạt em thế nào.”
Cho đến ngày hôm sau Khương Sơ vẫn chưa trở về hiện thực, đang ngồi thì tự dưng lại cười ngẩn ngơ. Trần Niệm Niệm nhìn cô, “Chị vừa cắn thuốc à?”
Mới nói xong cô nàng liền bị Lật Diệp vỗ vào gáy một cái, “Không cần lưỡi nữa à? Không cần thì để chị thu lại.”
Trần Niệm Niệm tủi thân, “Chị thật đáng sợ, máu lạnh tàn nhẫn quá đi mất.”
“Im miệng, làm chuyện của em đi, còn bắt nạt Khương Sơ lần nữa chị đánh gãy chân em.”
Trần Niệm Niệm: QAQ Quả nhiên chỉ có Khương Sơ yêu thương cô.
Khương Sơ vì vừa được tình yêu tẩm bổ nên khi quay quảng cáo đều ở trạng thái rất tốt, mọi việc đều được giải quyết nhanh gọn, rồi còn được đạo diễn khen nữa, lúc ra ngoài thì cứ như đi trên mây.
Trần Niệm Niệm không dám nhìn thẳng, mùi vị tình yêu hôi thối này cô không ngăn được.
Cô nàng đi theo Khương Sơ đến biệt thự của Hứa Đình Thâm, cô nhìn xung quanh, “Sao em không biết chị còn có căn nhà này thế?”
Khương Sơ ngại ngùng nói, “Đây là nhà của Hứa Đình Thâm.”
“Hai người ở chung à?”
Cô sửng sốt, nghi ngờ hỏi, “Chị chưa nói với em à?”
Trần Niệm Niệm làm bộ như vừa bị sét đánh, “Chị không nói cho em. Ôi, ông trời ơi thế mà chị ấy lại không nói cho con biết, con sắp phát điên rồi. Đêm qua hai người đã ngủ với nhau chưa?”
“…”
Khương Sơ yên lặng lại tiếp tục yên lặng, cuối cùng không nhịn nổi, “Trần Niệm Niệm, sau này em đừng hỏi mấy cái vấn đề kín đáo này nữa.”
May mà vừa nãy cô không uống nước, nếu không đã phun ra ngoài mất rồi.
Cô cho là nói thế Trần Niệm Niệm sẽ hiểu được, kết quả đối phương hoàn toàn không để ý đến lời cô nói, “Thế rốt cuộc hai người có hay không?”
“Không có.” Khương Sơ vội vàng bác bỏ.
“Được rồi.” Trần Niệm Niệm ra vẻ đau buồn, “Dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn.”
Khương Sơ: “…” Tại sao con bé lại không tin cô.
Trần Niệm Niệm sửa sang lại cho cô ít đồ đạc, vừa lấy điện thoại ra xem thì thấy Hứa Đình Thâm lên hot search ngồi, cô ấy một lời khó nói hết, nhìn đất rồi lại nhìn Khương Sơ, “Em cảm thấy chị đang lừa em.”
Khương Sơ phủ nhận ba lần, “Chị không có, chị không phải, đừng nói bậy.”
Mỗi chữ cô nói đều là thật.
“Chị tự xem Hứa Đình Thâm đã làm ra chuyện gì đi.”
Khương Sơ có dự cảm chẳng lành, cô vội lấy điện thoại ra xem, buổi sáng cô vừa đi chụp ảnh quảng cáo thì có nhân viên đến nhà Hứa Đình Thâm quay dữ liệu để đăng lên trang cá nhân trên Weibo của nhãn hàng, người đó phát hiện trên ghế sofa của Hứa Đình Thâm có một cái váy ngủ lụa màu hồng, hoặc là Hứa Đình Thâm có sở thích đặc biệt, hoặc là anh đang ở chung với một nữ minh tinh.
Fan hâm mộ phát điên, đây có khi lại là người bạn gái bí ẩn của anh.
“Em chỉ có một nghi vấn, tại sao áo ngủ của chị lại ở trên ghế sofa.”
Giờ Khương Sơ chỉ muốn đập đầu vào gối tự vẫn thôi, áo ngủ của cô ở trên sofa là vì buổi sáng hai người còn từ sofa vào phòng ngủ… Tất cả đều tại Hứa Đình Thâm, cho dù chưa bị phát hiện nhưng cô cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nữa.
“Chị chị… tính lấy đồ ngủ ra giặt nhưng lại để quên trên ghế sofa.”
Trần Niệm Niệm bán tính bán nghi nhìn cô.
Sau khi Trần Niệm Niệm đi, trong nhà chỉ còn một mình Khương Sơ. Hứa Đình Thâm chỉ có thể dành ra chút thời gian ở bên cô, hôm qua lúc tới bị bỏ lỡ phần đi thảm đỏ, còn bây giờ anh đã về bên kia rồi.
Tối hôm qua… Cô đỏ mặt vùi mình vào chăn, nghĩ đến nhiệt độ nóng bỏng trên ngón tay anh, rồi đôi môi mềm mại lướt qua. Cô cảm giác mấy chú nai con trong lòng sắp đâm đầu vào nhau rồi.
Làm chuyện thân mật ấy mang đến cho cô một cảm giác rung động, so với lúc mới ở chung với nhau lại càng mang đến cho cô cảm giác mãnh liệt khó tả.
Hứa Đình Thâm vừa đi, Khương Sơ đã nhớ anh, nghĩ chắc bây giờ anh đã xong việc nên Khương Sơ gọi điện thoại cho anh.
Hứa Đình Thâm tiếp máy nhưng không lên tiếng, Khương Sơ cảm giác điện thoại đang bị đặt trên gường, cô thoáng thấy Hứa Đình Thâm đang trần nửa người, cô trợn tròn mắt, hai tai ửng hồng.
“Lại là cậu.” Liên Thắng đưa tin váy ngủ màu hồng trên điện thoại di động cho anh xem.
Anh không còn thấy tăng xông nữa.
Hứa Đình Thâm xem xong thì bật cười, “Cái này thật sự không phải em cố ý.”
Anh chẳng qua chỉ là quên dọn đồ lại, ai biết nhân viên công tác vừa tới liền chụp chụp mấy cái rồi run sợ chạy đi.
Ý cậu ta chính là mấy lần trước đều là cố ý cả, Liên Thắng cười nhạt, “Cậu thử nhìn xem, lời nói hằng ngày của cậu có lời nào là thật không?”
“Anh thật thông minh.”
Liên Thắng: “…” Bình tĩnh, bình tĩnh.
Chờ Liên Thắng ra ngoài, Khương Sơ nghe thấy âm thanh đóng cửa lại sau đó là mặt Hứa Đình Thâm xuất hiện trên màn hình. Khương Sơ vờ đứng đắn, “Anh có thể mặc áo vào không?”
Hứa Đình Thâm lấy một cái áo len trong tủ ra mỏng mặc vào, anh khẽ cười: “Chỗ nên nhìn hay không nên nhìn thì cũng thấy cả rồi.”
“…” Cô không nghe thấy cô không nghe thấy gì hết.
Anh bật cười, “Hôm qua còn gọi người ta là ông xã, bây giờ gọi một tiếng anh nghe lại nào.”
Khương Sơ cảm thấy gọi ông xã cứ kiểu gì, hơn nữa khi nói còn cảm thấy rõ xấu hổ. Ngày hôm qua vì lấy lòng tên nào đó nên mới nói vậy, vì thế Khương Sơ nhất quyết từ chối, “Em không nói đâu, hôm nay có làm gì sai đâu.”
“Không làm?” Hứa Đình Thâm nhíu mi, “Ồ, thế ai để váy ngủ trên ghế sofa.”
“…” Khương Sơ chui vào chăn, “Không phải anh… Anh cởi sao? Ngày hôm qua anh…”
Hứa Đình Thâm cười, trêu chọc cô, “Anh thế nào?”
Khương Sơ không nói nên lời chỉ có thể nhận đại, “Được, em sai em sai…”
Anh không nói lời gì, chờ cô thỏa hiệp.
Khương Sơ siết chặt chăn, giọng mềm mại ôn nhu, “Ông… ông xã”
Yết hầu của Hứa Đình Thâm nhấp nhô lên xuống, anh cố chịu đựng, “Khương Sơ, anh đi tắm một lát.”
Mặt cô gái nào đó đỏ bừng, cô vội cúp máy.
Còn bây giờ trên mạng đã có một màn gió tanh mưa máu, người hâm mộ liên tục suy luận. Hôm qua Khương Sơ ở thủ đô, chắc hẳn là Hứa Đình Thâm cố ý chạy về gặp, sau đó hai người đến nhà Hứa Đình Thâm, chuyện tiếp theo thì không thể miêu tả…
“Mối quan hệ của hai người kia cứ lạ lùng kiểu gì ý, nói không chừng đã kết hôn rồi ấy.”
“Vậy là tôi ghép sai cặp rồi à? Tôi không muốn tin chuyện này đâu.”
“Không phải là Khương Sơ, không phải là Khương Sơ, không phải là Khương Sơ, nhất định là Khương Sơ với Hướng Diệc! Váy ngủ thì sao chứ? Mấy người đều có thiên nhãn [1] hết à? Không phải là Khương Sơ chứ?”
[1] Thiên nhãn: Mắt trời hay còn gọi là con mắt thứ ba mở ra ở giữa trán trong một số đạo giáo (Phật giáo, Đạo giáo, Ấn độ giáo) có thể thấy các sự kiện ở trong tương lai.
Vì sao không thấy fan của Hứa Đình Thâm, đoán chừng là họ đang đứng trên sân thượng hóng gió, làm sao có thể chấp nhận ngay được chuyện thần tượng nhà mình có người yêu. Còn fan Khương Sơ cũng không thấy hiện hình là bởi họ còn đang bận cãi nhau với fan nhà Hướng Diệc.
Trong lễ trao giải ngày hôm qua, fan Khương Sơ nghe thấy hai fan của Hướng Diệc mắng Khương Sơ nên hôm sau lên mạng nói. Đương nhiên fan Hướng Diệc không chịu thừa nhận, tỏ vẻ nhà kia vu oan cho họ, tức thì có fan đăng video fan nhà Hướng Diệc dùng những lời lẽ vô cùng khó nghe nhục mạ Khương Sơ.
Bình thường, ở trên mạng bóng gió mắng chính chủ thì còn có thể nhẫn nhịn được, giờ mắng thẳng mặt như vậy thì thật không thể chịu được nữa. Nếu fan Khương Sơ còn nhịn thì họ chính là quả hồng mềm.
Fan Hướng Diệc đánh lạc hướng bắt đầu công kích Khương Sơ là kẻ ăn bám, chẳng thấy đóng phim mà chỉ thấy bú fame Hướng Diệc. Thật sự là quá buồn nôn.
Nhưng còn chưa nói xong đã bị tin Khương Sơ được làm diễn viên chính trong phim “Sự kiện thần bí” của vị đạo diễn Văn Phong Hoa nổi tiếng vả mặt.
Người trong giới đều biết Văn Phong Hoa căn bản không để ý đến bối cảnh của diễn viên, chỉ cần phù hợp với vai diễn của ông ấy thì nhất định ông sẽ dùng, cũng vì vậy mà đắc tội với không ít minh tinh. Được tham gia diễn xuất trong phim điện ảnh của ông ấy quả thực là điều chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. (chỉ nhờ vào may mắn chứ không phải muốn mà được)
Ai có thể ngờ được Khương Sơ tự nhiên có được việc vui này. Trong khi mọi người cho rằng độ nổi tiếng của cô còn chưa được củng cố thì cô đã nhảy vọt một bước lớn, vượt qua tưởng tượng của mọi người, bỏ lại những người khác ở sau lưng.
“Tôi nghĩ tôi bị đau mắt mất rồi, ngưỡng mộ quá đi. Khương Sơ thật quá may mắn.”
“Nếu chị nhà em có thể nhận được tài nguyên tốt như vậy thì tốt quá, ghen tỵ thật.”
“Tên nào vừa mới nói Khương Sơ chỉ biết dựa hơi mau lăn ra đây, thần tượng nhà mấy người sau bộ phim truyền hình làm gì có tác phẩm nào nữa, cả ngày chỉ bám fame Khương Sơ không thấy mất mặt hay gì à? Không biết các người đang ảo tưởng cái gì nữa, thích bị vả mặt à?”
Fan Hướng Diệc lại bắt đầu nói bộ phim này chắc chắn sẽ flop, Khương Sơ toàn nhận bánh độc.
“Sống mơ mộng như vậy, thảo nào lại đi thích Hướng Diệc.”
“Suốt ngày tôn sùng mù quáng, đáng thương thật đấy. Hướng Diệc có thể nhận được miếng bánh độc này hay sao? Nhìn mấy người ghen tị kìa.”
“Tôi thấy fan như mấy người có thể viết ra được một quyển sách rồi đấy, tên là một trăm cách tôn sùng thần tượng.”
Tóm lại là gió tanh mưa máu.
Vì chuyện này mà trước khi vào đoàn phim Khương Sơ còn mắng Hứa Đình Thâm một trận, đương nhiên Trần Niệm Niệm tỏ vẻ rất nghi ngờ, rõ ràng ngày đó cô nghe lén thấy Khương Sơ nói thế này mà.
“Anh có thể đừng đăng mấy thứ gây hỗn loạn lên mạng được không?”
“Em không sợ bị hiểu lầm, em sợ ảnh hưởng đến anh.”
“Anh… Anh muốn làm cái gì cũng được.”
“Em đồng… đồng ý với anh.”
Trần Niệm Niệm muốn tiếp tục nghe lén nhưng lại bị gọi đi làm việc, cô thực sự tò mò Khương Sơ đã đồng ý chuyện gì với Hứa Đình Thâm. Trần Niệm Niệm lén nói chuyện này cho Lật Diệp biết thì bị Lật Diệp xem thường: “Tình thú của vợ chồng nhà người ta, em hỏi làm gì.”
“Hứ.”
Lật Diệp không lo Trần Niệm Niệm sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài, con bé tự có chừng mực.
Nháy mắt đã đến tháng tư.
Lúc bộ phim truyền hình của Hứa Đình Thâm đóng máy thì phim điện ảnh của Khương Sơ mới quay được nửa, Hứa Đình Thâm tính lái xe đến thăm một chuyến.
Đoàn làm phim bảo mật tương đối tốt nhưng Khương Sơ chủ yếu lo Hứa Đình Thâm sẽ làm chuyện không nghiêm túc ở trước mặt mọi người, đến lúc ấy Khương Sơ không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Ngoài dự kiến của Khương Sơ, Hứa Đình Thâm vô cùng nghiêm túc, anh mặc một chiếc áo len giản dị, quần jean màu xanh lam nhạt ôm lấy đôi chân dài. Đến phim trường, sau khi tháo kính râm ra thì chào hỏi với mọi người, dấy lên từng tiếng hít vào cùng những tiếng thét chói tai nho nhỏ, Văn Phong Hoa nở nụ cười nhìn anh: “Tiểu Hứa đến đấy à?”
“Đạo diễn Văn.”
Được hoan nghênh tuyệt đối.
Ngày thường Hứa Đình Thâm vô lại không giới hạn, đến thời điểm quan trọng cũng biết đứng đắn. Quần áo, phụ kiện đơn giản nhưng anh vẫn dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người, Khương Sơ có thể cảm nhận được mọi người quăng cho mình đủ loại vẻ mặt “hâm mộ, ghen tị, hận”.
Mọi người uống đồ uống Hứa Đình Thâm mang đến, yên lặng chuyển tầm mắt lên hai người, chỉ thấy Hứa Đình Thâm lạnh lùng còn Khương Sơ dường như còn lạnh lùng hơn, vô cùng có khoảng cách.
Chắc là giả.
Một lát sau Khương Sơ lén đi vào phòng nghỉ, sau đó mọi người phát hiện cũng không thấy Hứa Đình Thâm đâu.
Cái tên vừa nãy còn nghiêm túc trong mắt mọi người Hứa Đình Thâm đã không nhịn được ấn Khương Sơ lên tường, y như đứa trẻ muốn được khen ngợi: “Em xem dạo này anh có ngoan không?”
Khương Sơ gật đầu, quả thật gần đây không thấy Hứa Đình Thâm làm loạn trên mạng nữa.
Tay Hứa Đình Thâm đang đặt trên eo cô khẽ dùng sức, giọng khàn khàn ghé vào tai cô: “Thế vụ em đồng ý anh đâu rồi?”
Khương Sơ bị hơi thở của anh bao phủ, tim đập liên hồi, hai má nóng lên: “Em… Em đang trang điểm nên không được.”
Hứa Đình Thâm cười khẽ: “Buổi tối anh chờ em.”
Khương Sơ cúi đầu, ngón tay vẽ một vòng trên áo anh: “Ừm.”
Khi cô trở lại tiếp tục quay phim, Trần Niệm Niệm ngạc nhiên nhìn cô: “Em còn gọi thợ trang điểm đến đây để chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm cho chị rồi.”
“…” Khương Sơ trừng mắt lườm Trần Niệm Niệm, “Tư tưởng của em trong sáng lên giúp chị cái.”
Trần Niệm Niệm cảm thấy cô đã rất trong sáng rồi, nói không chừng việc Hứa Đình Thâm làm còn đen tối hơn cái cô nghĩ nhiều.
Không thể không nói đây là bộ mặt thật của Trần Niệm Niệm.
Lúc Khương Sơ quay phim, Hứa Đình Thâm vẫn luôn đứng bên cạnh xem, không hề có biểu hiện thiếu kiên nhẫn. Sau khi quay xong một phân cảnh, một nữ diễn viên có ý đồ đến gần Hứa Đình Thâm thì thấy anh ấy kéo Khương Sơ lại chỗ mình, yêu chiều nói: “Vừa rồi biểu hiện của em không tệ.”
Khương Sơ được khen ngợi thì đắc ý không thôi, cái đuôi phía sau nhanh chóng vểnh lên. Cô uống một ngụm nước, Hứa Đình Thâm cúi đầu, giọng nói phảng phất đang làm nũng: “Anh cũng muốn uống.”
Khương Sơ nhìn về phía Trần Niệm Niệm, vốn định nhờ cô nàng kia lấy cho cốc nước khoáng lại đây thì Hứa Đình Thâm lại lấy luôn chai nước đang uống dở ở trên tay cô “ừng ực” uống một ngụm: “Ngọt.”
Nói là ngọt nhưng ánh mắt lại đặt trên môi Khương Sơ.
“…”Cô ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh, cái con người này, vì sao hôn gián tiếp thôi cũng khiến tim người ta rung rinh vậy.
Nhưng Hứa Đình Thâm vẫn không hài lòng, anh hơi cúi đầu ghé vào tai Khương Sơ nói gì đấy. Sau đó ngay cả nữ diễn viên ngồi bên cạnh cũng thấy Khương Sơ đỏ mặt, khi cô nàng rời đi còn nghĩ thầm, đây là tình yêu giả dối mà bọn họ nói đấy à? Rõ ràng là ngọt sâu răng, hơn nữa còn rõ như gương rồi còn gì.
Nếu như thế này mà còn nói là giả vờ yêu thì cô ta sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa.
Khương Sơ cảm thấy thẹn, ngẩng đầu dùng khẩu hình hỏi: “Sao anh không tự uống?”
Vì sao cô phải mớm cho anh?
Hứa Đình Thâm lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ: “Anh không biết.”
“…” Khương Sơ chân thành hỏi: “Anh là con nít ba tuổi à?”
“Ừ.” Hứa Đình Thâm nhỏ giọng nói: “Anh không phải là bạn nhỏ của em à?”
“…” Cô dám nói không phải à? Cái tên không biết xấu hổ này.
Sau khi quay phim xong, Khương Sơ lôi kéo bạn nhỏ nhà mình đi ăn, Hứa Đình Thâm nhập vai quá sâu, hết sức tận tâm sắm vai một bạn nhỏ ba tuổi cần được chăm sóc, ăn cơm ăn bằng thìa, uống nước thì uống từng ngụm nhỏ.
Khương Sơ cạn lời: “Sao em lại cảm thấy anh đang làm nũng với em vậy?”
Trong mắt người ngoài, từng sợi tóc của anh cũng tỏ ra nghiêm túc nhưng anh còn đang nghiêm trang làm nũng với cô đây này, hơn nữa càng ngày càng thành thạo.
Hứa Đình Thâm không cần mặt mũi nữa sao? Quy tắc sống trên đời của anh là lúc cần thì phải mặt dày, vô sỉ, không phải xấu hổ.
“Muốn hôn.”
“…”
Thế nhưng lúc Hứa Đình Thâm làm nũng lại rất mê người, Khương Sơ không tránh được cám dỗ hôn anh một cái, không ngờ tên cầm thú nào đó bại lộ bản tính ăn sạch sẽ con cừu nhỏ tự đưa tới cửa.
Xương quai xanh đau như bị cắn xé, Khương Sơ hỏi: “Anh… Anh không thể hôn nhẹ hơn à?”
“Hôn nhẹ?”
Vì thế Hứa Đình Thâm lại hôn thêm một lần nữa, lần này đúng là nhẹ hơn rất nhiều.
Khương Sơ bị hố khóc không ra nước mắt.
“Em có muốn cắn lại không?”
Khương Sơ nhìn thấy nốt ruồi quyến rũ sau tai trên làn da của Hứa Đình Thâm thì trả thù cố tình cắn ở đó mấy cái.
Buổi tối về nhà, lúc cô soi gương mới phát hiện trên cổ có dấu hôn, làn da chỗ đó vốn non mịn lại còn trắng sáng nên nhìn vô cùng nổi bật.
Hứa Đình Thâm, tên chết tiệt này!
Nhìn thấy dấu vết có tính đánh dấu chủ quyền sở hữu này, muốn Khương Sơ không nghĩ đến Hứa Đình Thâm cũng khó, vì thế buổi tối cô không ngủ được.
Khương Sơ ngồi dậy nhắn tin cho Hứa Đình Thâm: “Anh có nhớ em không?”
Hứa Đình Thâm cực kỳ thẳng thắn: “Mỗi lần nhớ đến em lại phải thay quần lót.”
Điện thoại cầm trong tay nóng đến phát bỏng, Khương Sơ chui vào chăn cuộn mình lại.
Đại khái là do hưng phấn quá mức nên dù thức một đêm nhưng hôm sau Khương Sơ vẫn tỉnh táo, Trần Niệm Niệm hỏa nhãn kim tinh [2]: “Hứa Đình Thâm đến thăm một lần là chị có thể thọ thêm ba năm.”
[2] Hỏa nhãn kim tinh: Mắt lửa là đôi mắt vàng, một thành ngữ của Trung Quốc, nó thường được dùng để ám chỉ một đôi mắt rất sắc nét và có thể nhìn thấy sự thật của sự vật. – Nguồn: Baidu –
“…” Bị nhìn thấu rồi.
Cô nhìn mình trong gương, may mà nãy cô đã dùng kem che khuyết điểm thoa lên dấu, không thì không biết sẽ bị Trần Niệm Niệm cười đến mức nào nữa.
Quay xong phân cảnh của buổi sáng, Khương Sơ mới thở phào nhẹ nhõm, cởi cúc cổ áo sơ mi. Nhưng không ngờ nhân viên lại tiện tay chụp ảnh cô đăng lên mạng.
Các thánh soi lại online: “Cổ của nữ thần nhà tôi bị thương à? Trông có vết tím tím.”
“Đau lòng quá, bị con gì cắn sao?”
“Sao tôi lại cảm thấy… giông giống dấu hôn?”
“Xem ra là của Hứa Đình Thâm, khi nào bọn họ mới công khai vậy?”
“Tôi không tin, tôi không tin, tôi không tin, nhất định phải là Hứa Đình Thâm à?”
Vị cuối cùng còn chưa nói xong thì bên Hứa Đình Thâm cũng bùng nổ, nguyên nhân là ảnh sân bay của anh ngày hôm nay, trên cổ cũng có dấu hôn.
Nhưng Hứa Đình Thâm thì không những không che giấu mà chỉ hận không thể nói cho cả thế giới này biết.
“Ôi mẹ ơi, Hứa Đình Thâm thật sự có bạn gái hu hu hu.”
“Đừng lừa gạt bản thân là không phải Khương Sơ nữa, còn không phải là Khương Sơ thì là ai?”
“Mẹ tôi vừa hỏi sao lại khóc dữ như thế!”
“Chỉ có tôi thấy rất ngọt à? Đánh dấu chủ quyền, tính chiếm hữu thật mạnh, rất thích.”