Edit: An chưa có người yêu Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Trong vòng tròn giải trí này hầu như các minh tinh đều phải tranh giành tài nguyên nhưng Hứa Đình Thâm thì khác, anh không thiếu tài nguyên cũng chẳng tham chút danh tiếng kia.
Hứa Đình Thâm biết Liên Thắng muốn tốt cho mình nên an ủi, “Đừng tức giận, quen rồi sẽ tốt thôi.”
“…” Liên Thắng nghe thế càng muốn bùng nổ.
Hứa Đình Thâm đã ra mắt mấy năm nhưng phòng làm việc chưa bao giờ phải đăng bài đính chính về tin đồn yêu đương của anh. Đương lúc đang cân nhắc suy nghĩ thì bên Khương Sơ đã bác bỏ tin đồn trước rồi.
Phòng làm việc của Khương Sơ đăng hai bức ảnh, tiêu đề ghi “Làm việc vui vẻ.”
Trong đó có một tấm là nhân viên đang chuẩn bị đồ đạc trong khách sạn còn một tấm là hình Khương Sơ mặc áo len hồng ngồi trên ghế sofa đang cười với ống kính. Vì ánh nắng rọi xuống nên mắt phải của cô ánh lên màu hổ phách còn bên kia đang nhắm lại. Hàng lông mi dài run run nhẹ, cô nở nụ cười ngọt ngào trông như trái anh đào làm người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
Vì chuyện này nên cô lại một lần nữa đứng đầu hot search weibo, hấp dẫn một đống người qua đường liếm màn hình.
Vốn trong hình hai người cũng không có hành động gì thân mật, với cả việc bác vỏ tin đồn này càng làm mọi người thêm tin tưởng rằng giữa hai người không có quan hệ gì.
“Ôi nữ thần của tui làm việc thật vất vả quá đi.”
“Hai người này chẳng qua là tình cờ cùng nhau đi vào khách sạn thôi mà. Có một số người suy nghĩ đen tối lại nghĩ người ta cũng đen tối giống mình thế nhỉ?”
“Scandal lần trước với Hướng Diệc Khương Sơ đâu có đính chính, nhưng scandal lần này với Hứa Đình Thâm thì cô ấy lại bác bỏ ngay lập tức! Ấy thế thì Khương Sơ với Hướng Diệc là thật rồi!”
“Khương Sơ là của Hướng Diệc, Khương Sơ là của Hướng Diệc, Khương Sơ là của Hướng Diệc.”
Bình luận cuối cùng bị fan của Khương Sơ chửi cho mất xác.
Nhiều người vẫn còn nghi ngờ mối quan hệ của Khương Sơ và Hứa Đình Thâm nhưng nhìn theo các bình luận “phân tích” liền chẳng còn nghi ngờ nữa. Quần chúng ăn dưa thấy cũng hết chuyện để hóng rồi thì lập tức giải tán, dù sao chuyện này cũng đã giảm nhiệt rồi.
Fan của Hứa Đình Thâm cũng lên tiếng đính chính, Hứa Đình Thâm đến đó là vì phải tham gia sự kiện của một nhãn hiệu, chỉ là anh đến trước hai ngày thôi, chẳng lẽ vô tình gặp nhau ở cửa khách sạn cũng là có quan hệ à?
Một bộ phận fan hâm mộ của Hứa Đình Thâm không muốn tin vào chuyện yêu đương của anh, bộ phận còn lại thì thấy hai người đều không thừa nhận chuyện này với lại cũng chẳng có chứng cứ, có khi lại là tin vịt hoặc Hứa Đình Thâm không muốn thừa nhận. Bất kể thế nào thì mọi người cũng sẽ luôn luôn yêu thương và bảo vệ anh, không thể để ba cái tin đồn nhảm này làm hỏng hình ảnh của anh nhà được.
Sau khi Khương Sơ để phòng làm việc đăng bài lên, thế giới rốt cuộc cũng yên bình trở lại, cô chạy đến chỗ Hứa Đình Thâm đầy căm phẫn nói, “Không hiểu ai thất đức đăng mấy cái ảnh lên tung tin vịt như thế.”
Khương Sơ vuốt ngực, cô cùng Hứa Đình Thâm vô cùng trong sạch, bọn họ không hề đi thuê phòng nhé!
Liên Thắng với Lâm Kỳ không hẹn mà cùng nhìn về phía Hứa Đình Thâm, biểu tình một lời khó nói hết.
Hứa Đình Thâm bị cả ba người nhìn chăm chú thì ngại ngùng ho khan một tiếng. Anh kéo Khương Sơ ngồi xuống bên cạnh sau đó nhìn về phía Liên Thắng với Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ thấp giọng mắng một câu, sau đó kéo Liên Thắng đứng dậy, “Anh Thắng, chúng ta đi bàn bạc lại với bên nhãn hàng đi.”
“Có chuyện gì nữa? Không phải đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao…” Cơn giận của Liên Thắng còn chưa tan, anh còn đang định mắng Hứa Đình Thâm trước mặt Khương Sơ, kết quả chưa kịp nói đã bị Lâm Kỳ lôi đi.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
“May mà lần này em thông minh, bảo Niệm Niệm đăng hình lên Weibo.”
Màn ân ái đầu tiên trong sự nghiệp của Hứa Đình Thâm chưa kịp thành công đã bị chôn vùi trên tay vợ yêu. Thế mà hết lần này đến lần khác “tên đầu sỏ” còn đắc ý nhìn anh, cái đuôi sau lưng cũng sắp vểnh lên trời, cô lại còn dùng ánh mắt long lanh ghi rõ ba chữ: “Cầu khen ngợi”.
Hứa Đình Thâm: “…”
Anh cong môi, khoác tay lên ghế sau lưng cô, “Khi nãy em vừa nói cái gì cơ, tung tin vịt?”
Khương Sơ giật khóe mắt, không nhìn anh, “Em có nói á?”
Hứa Đình Thâm híp mắt, giữ chặt vai không cho cô nhúc nhích, “Bao giờ em mới cho anh danh phận? Hay là em vẫn còn muốn đùa giỡn anh như lần trước?”
“Nếu em muốn đùa giỡn anh thì sao?”
Hứa Đình Thâm bật cười mang chút khinh thường, Khương Sơ cho rằng anh tức giận nhưng không ngờ anh bóp cằm cô, “Em cho là lần này em có thể an toàn rời đi như lần trước à?”
Giọng anh có vẻ cợt nhả nhưng cũng mang theo chút tức giận, âm cuối nhuốm màu mập mờ cho người nghe không gian tưởng tượng vô hạn.
Lông mi Khương Sơ khẽ run, cô nhẹ giọng thương lượng với anh, “Vậy… Sau này anh nhường em đi, đừng bắt nạt em nữa.”
Hứa Đình Thâm không có chút tự giác nào đi làm một tên lưu manh, tay đặt trên cằm cô dịch lên một chút vuốt ve đôi môi mềm mại, như một giây nữa thôi anh sẽ hôn cô.
Giọng anh trầm khàn, “Bắt nạt? Anh đây vẫn luôn thương yêu em mà?”
“…” Lại đùa giỡn lưu manh.
Khương Sơ đỏ mặt một lần nữa, cô giơ chân đạp Hứa Đình Thâm.
“Á.”
“Hứa Đình Thâm.”
Anh ngẩng đầu lên, “Hử?”
Khương Sơ vô cùng nghiêm túc nói, “Anh giống chó thật đấy.”
“?” Sao lại mắng chửi người ta.
“Hơn nữa còn là chó độc thân.”
Hứa Đình Thâm: “…”
Anh vẫn canh cánh trong lòng, “Sao em không đính chính scandal của em với Hướng Diệc?”
Chẳng lẽ cô không muốn có tin đồn với anh?
“Hướng Diệc?” Khương Sơ mở to mắt, một lúc sau mới nhớ ra, cô nói như lẽ đương nhiên, “Anh ta không quan trọng như anh.”
Bản thân cô thì không sao nhưng cô với Liên Thắng có cùng một ý nghĩ đó là không muốn Hứa Đình Thâm bị ảnh hưởng.
Hướng Đình Thâm cong môi, cái gai trong lòng cũng được lấy ra.
Khương Sơ vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói rõ chuyện hồi trước với Hứa Đình Thâm nhưng lần nào anh cũng không đứng đắn làm suy nghĩ của cô rối loạn hết cả lên.
Vì để không bị bắt gặp nên sau khi Hứa Đình Thâm kết thúc công việc cô không ra sân bay tiễn anh nữa. Cô về nhà chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian, mới ở nhà được một ngày, bạn cùng bàn hồi cấp ba Lâm Diệu Diệu biết cô đang ở Giang Thành thì hỏi cô có muốn tham gia buổi họp lớp không.
Khương Sơ còn chưa trả lời, Lâm Diệu Diệu đã nói tiếp, “Cậu yên tâm, chỉ có mấy đứa lớp mình thôi, hơn nữa còn trong phòng bao mà, yên tâm không có phóng viên đâu.”
“Được.”
“Hứa Đình Thâm có tới không?”
Cô cong môi, “Hứa Đình Thâm về phim trường rồi.”
“Đáng tiếc thật, nhưng thôi cậu có thể tới là tốt rồi.”
Lúc Khương Sơ tới phòng bao, đúng như lời Lâm Diệu Diệu nói bên trong chẳng có mấy người. Lâm Diệu Diệu nhiệt tình vẫy Khương Sơ, “Tiểu Sơ Sơ!”
Hai người đã lâu không gặp nên nói chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng có người qua bắt chuyện với cô.
Lâm Diệu Diệu hóng hớt nhìn cô, “Có phải cậu với Hứa Đình Thâm đang quen nhau không?”
Cô đoán là Lâm Diệu Diệu đã thấy mấy tin tức trên mạng. Bởi vì hai người là bạn tốt nhiều năm nên Khương Sơ cũng không chối, đỏ mặt không nói gì.
Tuy ngoài mặt cô nói mình không phải bạn gái Hứa Đình Thâm, nhưng trong lòng đã sớm định là của anh.
Lâm Diệu Diệu nhìn biểu cảm ngại ngùng của Khương Sơ thì biết mình đoán đúng, “Tớ biết kiểu gì cũng thế này mà, dẫu sao cậu ấy đã bắt đầu thầm mến cậu từ cấp ba rồi, lần này coi như là ôm được mỹ nhân về.”
Nói xong mừng rỡ vỗ vai Khương Sơ.
Khương Sơ nghe vậy thì sửng sốt, mặc dù đã nghe từ miệng Nghiêm Hi nhưng khi nghe Lâm Diệu Diệu nói một lần nữa, Khương Sơ vẫn thấy ngỡ ngàng.
Hứa Đình Thâm mang lại cảm giác rực lửa, cho dù có lấy băng tuyết bao trùm cũng không thể che giấu cái hừng hực ấy. Cho dù làm thế nào cô cũng không thể tưởng tượng ra cảnh anh chôn giấu niềm yêu thích của bản thân.
Cho nên cô chần chừ hỏi, “Cậu nói cấp ba anh ấy đã thích tớ á?”
“Đúng rồi, cậu ấy không nói với cậu à?” Lâm Diệu Diệu cười trộm, “Vì là bạn cùng bàn của cậu nên tớ thu được không ít đồ tốt từ cậu ấy đấy.”
“Tớ…” Khương Sơ mở to mắt.
Bạn học nam bên cạnh nghe được cũng tham gia một chân, “Hồi đó Hứa Đình Thâm đúng kiểu ngoài lạnh trong nóng luôn ý, tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng ai chẳng biết trong lòng cậu ấy chỉ có mình cậu. Những nữ sinh muốn bắt chuyện với cậu ấy chưa bao giờ được cho mặt mũi cả. Anh em chúng tớ thường xem cậu ấy lén lút nhét đồ vào ngăn bàn cậu, trộm quan tâm cậu, nhìn cậu ấy ngây thơ thế bọn tớ còn chê cười rất lâu…”
“…” Khương Sơ ho khan, bỗng thấy hơi chột dạ. Cô vốn xinh đẹp nên từ trước đến giờ có không ít người theo đuổi lấy lòng. Quà vặt trong hộc bàn từ trước đến giờ cô đều không để ý, thấy thì lập tức vứt lên bục giảng.
Không ngờ là đồ Hứa Đình Thâm đưa…
Khương Sơ vén tóc ra sau tai, hạ thấp giọng, “Tớ còn nghĩ người như anh ấy có lẽ sẽ không thầm mến bất kỳ ai.”
Bạn học nam bên cạnh nhỏ giọng, “Lúc trước tớ cũng thấy thế. Cậu ấy từ nhan sắc đến gia thế đều rất tốt, cảm giác như vừa sinh ra đã ở vạch đích. Cậu ấy muốn cái gì thì làm cái đó nhưng có lúc tớ phát hiện ra thật sự không phải như vậy.”
Bạn học nam nói tiếp, “Có lần Hứa Đình Thâm uống say, có người trêu hỏi sao cậu ấy không trực tiếp theo đuổi cậu.”
Lúc ấy Hứa Đình Thâm khẽ cười, ánh mắt mê mang nhìn mặt đất, “Sợ cậu ấy từ chối tớ.”
Những người xung quanh phản ứng như nghe chuyện cười, cho là Hứa Đình Thâm cố ý nói đùa, “Các cậu nghe lời cậu ấy nói kìa.”
Có người nọ giễu cợt Hứa Đình Thâm, “Từ nhỏ tới lớn cậu đã bao giờ bị từ chối chưa?”
“Cậu ấy không giống.” Anh trầm mặc một hồi, sau đó lặp lại một lần nữa, “Khương Sơ không giống.”
“Không hiểu, có gì mà không giống.”
Tình cảm tuổi thanh xuân rất thuần khiết, cảm thấy thích nữ sinh nào đó thì theo đuổi một tuần, theo đuổi không được thì bỏ cuộc. Thâm tình ấy chẳng qua là vì chưa gặp người khác tốt hơn, khi đó bọn họ đều nghĩ như thế.
Cậu bạn kia nhớ lại, “Đêm hôm đó bọn nó uống rất nhiều chỉ có mình tớ là tỉnh táo, sau khi tiễn bọn nó về, tớ lại thấy Hứa Đình Thâm khóc. Tớ cảm thấy, nội tâm của cậu ấy thật sự rất yếu ớt.”
Đáy lòng Khương Sơ lộp bộp, tựa như vừa bị thứ gì đánh mạnh.
Cho dù cô chỉ nghe qua miệng người khác, không tận mắt chứng kiến nhưng cũng cảm thấy tim đau nhói không thở nổi.
“Bây giờ hai cậu ở bên nhau, mọi chuyện cũng qua rồi.” Anh chàng kia đành khuấy động bầu không khí, “Khi nào hai người kết hôn nhớ phát kẹo mừng.”
Khương Sơ không biết mình ra ngoài bằng cách nào, sau khi về đến nhà cô liền gọi cho Hứa Đình Thâm.
Đầu bên kia nhận rất nhanh, mở miệng là trêu chọc cô, “Bây giờ mới nhớ anh à?”
Khương Sơ hiếm khi thừa nhận, “Ừ” một tiếng
Hứa Đình Thâm cảm thấy không đúng, bình thường Khương Sơ nhất định sẽ chối bỏ nói “Ai thèm nhớ anh chứ.” Anh nhíu mày, “Em sao thế? Bị bệnh hay xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có.” Cô cố tỏ ra bình tĩnh, “Khi nãy mới gặp bạn học cũ, bọn họ nói năm đó anh thích thầm em, không dám thổ lộ xong còn trốn khóc trong chăn.”
Hứa Đình Thâm văng tục, “Đám bạn xấu này nói thế về anh? Làm sao có thể, sao anh có thể làm ra chuyện như thế được?”
Khương Sơ xác nhận lại: “Có một lần anh uống say, sau khi về kí túc xá thì bắt đầu rơi nước mắt. Không ngờ là bởi vì em.”
“Đó là tật xấu khi say rượu của anh thôi, nếu cuộc sống anh viên mãn thế mà còn phải rơi nước mắt thì không biết cuộc sống của người khác còn bi thảm đến cỡ nào.”
“…”
Hứa Đình Thâm cảm thán không thôi, trong giọng nói còn có chút đồng tình, “Bọn họ luôn cảm thấy người có tiền nhất định sẽ không sống vui vẻ, nhưng mà người có tiền sống vui vẻ thế nào làm sao họ tưởng tượng được.”
Khương Sơ cạn lời, “…”
Cô đúng là không nên cảm động vì tên súc sinh này mà.