Tô Vũ thả chén trà trong tay xuống, nói: “Cô ăn nhà ta, ở nhà ta, lại còn khó chịu với những gì ta nói à?”
“Liên hồ ly, ngươi xem, hắn bắt đầu rồi đấy!”
Liên Thanh Châu ho khan mấy tiếng, nghĩ thầm sư phụ thế này đã là khách khí lắm rồi. Cũng may là công chúa mất trí nhớ, chứ nếu là trước kia thì nàng đâu có nói chuyện với sư phụ như thế này.
Tô Vũ nói: “Thanh Châu, chuẩn bị đi, chiều tối nay đưa công chúa về”.
Thẩm Nguyệt thấy Liên Thanh Châu muốn đi chuẩn bị, bèn hỏi: “Ngọc Nghiên sao rồi?”
Liên Thanh Châu đáp: “Công chúa yên tâm, nàng ta không sao. Hôm ấy nàng ta bị kiệu đẩy ngã nên ngất luôn, thành ra tránh được một kiếp.
“Không sao thì tốt rồi”, Thẩm Nguyệt yên lòng.
“Chẳng qua là sau khi biết công chúa xảy ra chuyện thì Ngọc Nghiên rất kích động, còn mặc kệ tất cả mà về phủ tướng quân, muốn Tần tướng quân ra ngoài cứu công chúa về”.
Đêm hôm đó, nhóm người đi lên núi đúng là do Tần Như Lương dẫn đầu.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi đã nói cho Ngọc Nghiên biết là ta vẫn ổn chưa?”
“Ta đã thông báo rồi, nàng đang ngày đêm trông ngóng đón công chúa về đây”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy ấm áp, nhất thời cũng muốn nhanh đi về. Tiểu nha đầu kia không biết đã khóc đến mức nào rồi.
Mọi người nhất trí nói lời khai giống hệt nhau theo sự sắp xếp của Liên Thanh Châu và Tô Vũ.
Không thể để lộ ra việc Thẩm Nguyệt ở bên ngoài hai ngày, bèn nói là đêm đó có một nhóm giang hồ du hiệp xông tới, giết chết hang ổ sơn tặc rồi cứu Thẩm Nguyệt xuống núi.
Nhưng khi ấy Thẩm Nguyệt hôn mê bất tỉnh, nên được đưa đến một trấn bên ngoài kinh nghỉ ngơi hai ngày, rồi hôm nay mới bình yên quay về.
Lúc chạng vạng, một cỗ xe ngựa dừng ở cửa sau, Thẩm Nguyệt sẽ được những người Tô Vũ tin tưởng lựa chọn đưa về phủ tướng quân.
Thẩm Nguyệt quay người lên xe ngựa, nàng và Tô Vũ mới tiếp xúc được hai ngày, nên cũng chẳng có lưu luyến gì.
Sau khi chào tạm biệt, nàng cũng không thèm quay lại nhìn.
Tô Vũ mặc áo xanh, sợi tóc như mực kéo dài sau ót, khoan thai đứng trong khung cửa, ngõ đá xanh phía sau làm nổi bật lên dáng vẻ của hắn, tĩnh mịch vô cùng.
Tô Vũ nhìn nàng lên xe ngựa rồi buông rèm xuống.
Cách lớp rèm, Tô Vũ khẽ nói với Thẩm Nguyệt: “Đi đường cẩn thận”.
Rõ ràng hai ngày trước có thể đưa nàng về nhà, nhưng vẫn muốn giữ nàng thêm hai ngày. Nhưng dù thế thì nàng cũng không thể ở đây mãi được, cuối cùng nàng vẫn sẽ rời đi.
Đợi đến khi Thẩm Nguyệt đi xa, Tô Vũ mới quay người vào cửa, hỏi Liên Thanh Châu: “Nói xem, về chuyện A Nguyệt bị bắt, ngươi đã tra được những gì?”
Hai ngày này, Liên Thanh Châu cũng không nhàn rỗi, hắn tận lực đi điều tra tiền căn hậu quả của việc này.
Liên Thanh Châu nói: “Là học trò sơ ý nên mới khiến chúng thừa dịp, quả thật là có người đã mua chuộc đám sơn tặc ngoài thành, muốn đưa công chúa vào chỗ chết”.
Tô Vũ chưa nói vội, chờ Liên Thanh Châu tỉ mỉ kể.
“Hôm đó có người từ phủ tướng quân đến truyền lời, nói công chúa có việc cần gặp học trò, cho học trò phái kiệu đến đón, nhưng sau đó học trò hỏi Ngọc Nghiên thì mới biết là công chúa không hề cho ai đi đến truyền lời, cứ tưởng là học trò có chuyện cần hỏi”.
“Người kia không phải người trong phủ tướng quân mà là giả mạo”.
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Tìm được hắn ta chưa?”
“Đã tìm được ạ, hắn ta bị người chỉ điểm. Học trò đã cho họa sĩ đi vẽ lại người mà hắn ta miêu tả”, nói rồi, Liên Thanh Châu đưa ra một xấp tranh.
Tô Vũ đứng yên trong viện, khẽ dừng chân, ngón tay mở giấy vẽ ra, thấy một người trong bức tranh, im lặng không nói gì.
Bức họa này vẽ ra từ miêu tả của người khác, nét vẽ thô sơ, lại thêm ký ức của người miêu tả không được rõ ràng, nên rất nhiều điểm đều hơi mơ hồ.
Tô Vũ nheo mắt, bên trong con ngươi an tĩnh là mấy phần thâm sâu.
“Sư phụ có nhận ra hắn ta không ạ?”
Tô Vũ xếp lại tranh theo thứ tự ban đầu như không có gì, rồi quay người vào phòng.
Hắn không nói lời nào, tiện tay trải một tờ giấy trên bàn, khẽ cầm bút nhuốm mực, rồi phác họa ra một hình dáng.
Liên Thanh Châu đứng bên cạnh yên lặng quan sát, Tô Vũ vẽ vô cùng tinh tế, có thể thấy được từng cảm xúc tinh tế của người trong bức họa kia.
Tô Vũ đặt bút xuống, để cho gió thổi khô vết mực.
Hắn nói: “Mang tranh này đi hỏi kẻ giả mạo kia xem, rốt cuộc có phải kẻ này không. Nếu hắn ta xác định thì cũng không cần giữ lại nữa, phòng trường hợp có người tra hỏi hắn ta.
“Học trò hiểu rồi ạ”.
Kết quả kẻ giả mạo kia thấy bức tranh kia thì xác nhận kẻ sai bảo hắn ta chính là người trong bức họa.
Sau đó, Tô Vũ chỉ cho Liên Thanh Châu mấy phủ trạch, bảo hắn đến chào hỏi, thuận tiện lôi kéo quan hệ.
Liên Thanh Châu là thương nhân, để đứng vững gót chân ở kinh thành thì việc thiết lập quan hệ là chuyện quá bình thường.
Nếu như không phải mang theo thư tiến cử mà Tô Vũ viết thì hắn cũng đã bị rất nhiều quan viên chính trực từ chối ở ngoài cửa rồi.
Những quan viên mà Tô Vũ bảo Liên Thanh Châu đến tìm, đọc được thư tiến cử của Liên Thanh Châu thì thái độ lập tức thay đổi.
Đó là vì Tô Vũ trước giờ không hề đích thân qua lại với bất kỳ quan viên nào.
Trong triều nhìn thì sóng yên gió lặng, nhưng không biết có bao nhiêu người đang ẩn núp chờ thời cơ.
Tô Vũ bây giờ phất áo ngồi bên rừng trúc, bốn phía một mảnh xanh tươi, góc áo trắng nhạt của hắn khẽ đung đưa trong rừng trúc xào xạc tiếng gió.
Lá trúc chập chờn không ngừng, công tử như ngọc, thế gian vô song.
Tô Vũ bình tĩnh ngồi, tóc dài không buộc, sợi tóc đen như mực đổ xuống vạt áo trắng nhạt.
Hắn hơi cúi đầu, buông thõng mi mắt, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm một đoạn lóng trúc vừa mới bẻ, một tay cầm đao tỉ mỉ khắc, tạo ra một cây sáo trúc tinh xảo.
Áo trắng trải thành tầng trên lá trúc, hắn cong một chân, ung dung thổi sáo.
Lúc Liên Thanh Châu đi vào rừng trúc thì đã gặp cảnh tượng này, nhìn còn đẹp hơn cả trong tranh, nhất thời không dám đi lên quấy rầy.
Tiếng sáo vừa dứt, Tô Vũ giương mắt hỏi: “Có kết quả gì chưa?”
Liên Thanh Châu gật đầu nói: “Sư phụ dự liệu như thần, học trò thăm viếng mấy vị đại nhân từng quen biết với Liễu tướng của tiền triều. Người mà sư phụ vẽ cũng đã đến nhà họ chào hỏi, nên họ vừa nhìn đã nhận ra đây chính là trưởng tử của Liễu tướng, Liễu Thiên Hạc”.
Tô Vũ không hề bất ngờ, nói: “Mục đích của hắn ta là gì?”
“Sắp đến thọ đản của thái hậu nên Liễu Thiên Hạc muốn vào cung”.