Thẩm Nguyệt lập tức hoàn hồn, dời đi ánh mắt, hoảng hốt cúi đầu xoa dịu cảm xúc.
Thì ra hắn sớm đã biết mình tới đây.
Chỉ nghe thấy Tô Vũ khép sách rồi nói với Bắp Chân: “Hôm nay đến đây thôi, mẹ con đến đón rồi, về đi!”
Advertisement
Bắp Chân cũng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tìm được bóng hình Thẩm Nguyệt ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn nàng có chút trốn tránh.
Thẩm Nguyệt đành phải đẩy cửa đi vào, dừng lại dưới cây ngô đồng trong viện.
Advertisement
Cơn gió lành lạnh khẽ thổi bay góc áo Tô Vũ, hắn ngồi ở trước cửa, thảnh thơi an nhàn, tựa như còn sạch sẽ lạnh lẽo hơn trận tuyết này.
Rõ ràng trong đôi mắt tĩnh mịch sâu lắng kia không tỏ vẻ gì, nhưng khi nhìn nàng, suýt nữa đã hút nàng vào trong.
Lời nói đến bên khóe miệng rồi mà bị nghẹn lại, cuối cùng nàng vẫn khó khăn nuốt xuống, chỉ nói: “Hôm nay tới hơi muộn, gây thêm phiền phức cho Tô đại nhân rồi”.
Tô Vũ nói: “Không sao”. Hắn xoa đầu Bắp Chân, mang theo ý cười như có như không: “Bắp Chân rất thông minh”.
Thẩm Nguyệt thầm giật mình, ngoắc tay với Bắp Chân: “Bắp Chân, qua đây”.
Tô Vũ lập tức thu tay lại, ra hiệu Bắp Chân đi đến bên cạnh Thẩm Nguyệt. Cậu bé bước xuống bậc thềm, đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, cái đầu nhỏ ngước lên, ánh mắt mang theo vẻ lấy lòng nhìn Thẩm Nguyệt.
Hôm nay là cậu bé lén lút chạy đến đây, cậu bé cũng sợ Thẩm Nguyệt vẫn còn giận mình.
Thẩm Nguyệt nói: “Hôm nay không cho con đến, con vẫn cứ đến. Nhưng bây giờ mẹ nói rõ ràng với con, hôm nay là ngày cuối cùng con đến viện Thái Học, nếu ngày mai còn đến, mẹ sẽ trói hai tay hai chân con lại”.
Thẩm Nguyệt nói vô cùng nghiêm túc, khiến cho Bắp Chân sững sờ ra đó. Sau khi cậu bé hiểu được nội dung lời nói, vẫn hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Nguyệt từ tốn nói: “Hoàng tử công chúa trong hoàng gia đều đến năm tuổi mới nhập học vỡ lòng, sớm nhất cũng phải ba bốn tuổi trở lên, con mới một tuổi, còn vì sao nữa”.
Bắp Chân nói: “Nhưng con không phải bọn họ”.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nói: “Nếu con thật sự yêu thích học tập, mẹ bất tài nhưng cũng biết được mấy chữ, trở về mẹ từ từ dạy con. Trước ba năm tuổi, con muốn trèo cây xuống sông chơi đùa, mẹ đều đi cùng con, nhưng về sau không thể đến viện Thái Học này nữa. Con nghe rõ chưa?”
Bắp Chân quay đầu, đôi mắt ướt sũng nhìn Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt cũng nhìn Tô Vũ, cố nén cảm xúc nói: “Ta dạy dỗ con ta, hi vọng Tô đại nhân đừng nhúng tay”.