Thẩm Nguyệt bất thình lình nhìn chằm chằm vào Tiểu Hà
Tiểu Hà đang đắc ý không hiểu nhưng ánh mắt kia vẫn làm nàng ta cảm thấy sợ hãi, miệng cũng im bặt.
Thôi thị lạnh nhạt nói: “Tiểu Hà, đừng nói bậy bạ! Ngươi có biết họa từ miệng mà ra không!”
Advertisement
Tiểu Hà là người ngoài, giữa chừng mới được phái tới hầu hạ Thẩm Nguyệt nên không biết mấy việc riêng tư của Thẩm Nguyệt. Nàng ta nói như vậy cũng do chính nàng ta phát hiện mà thôi.
Cũng may Tiểu Hà chỉ hiểu theo hướng là Tô Vũ cùng Bắp Chân giống nhau do tài hoa và khí chất chứ không phải hướng khác, bằng không cũng sẽ chẳng dám nói ra toàn bộ như thế.
Advertisement
Thôi thị đột nhiên trách mắng, Thẩm Nguyệt lại dùng ánh mắt mang hàm ý sâu xa nhìn mình khiến Tiểu Hà ngẩn ngơ,sau đó toàn thân nàng ta run lên, quỳ xuống nói: “Công chúa thứ tội, nô tỳ vạ miệng nói lung tung!”
Tiểu Hà vô thức phản ứng lại, lời này đúng là không nên nói trước mặt công chúa. Tiểu công tử là con của Đại tướng quân, trước mặt công chúa lại dám nói là giống Đại học sĩ, đó không phải là đại nghịch bất đạo sao.
“Nô tỳ, nô tỳ chỉ có ý là... tiểu công tử rất hiếu học...”
Ngọc Nghiên ra ngoài pha trà, trong phòng chỉ còn Thẩm Nguyệt, Thôi thị và Tiểu Hà, không còn người ngoài.
Nhưng không khí hiện tại lại cực kỳ áp lực đối với Tiểu Hà. Nàng ta cảm thấy mình như trở lại cái đêm thích khách xâm nhập cung Thái Hòa, cảm nhận được áp lực lúc Thẩm Nguyệt chạy tới túm lấy nàng ta hỏi dồn tiểu công tử đang ở đâu.
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng: “Nhưng ngươi có biết rằng nếu những lời này bị người khác nghe thấy, lợi dụng nó làm bậy thì không chỉ ta, Bắp Chân, mà ngay cả Đại học sĩ của Thái Học đều bị họa rơi vào đầu không!”
Tiểu Hà ăn năn: “Nô tỳ biết ạ, nô tỳ nhất định sẽ không há mồm nói bậy nữa!”
Giọng Thẩm Nguyệt trầm thấp: “Nhớ cho kỹ, lời hôm nay ngươi nói phải nuốt nó vào bụng cho ta!”
Tiểu Hà gật đầu: “Nô tỳ chắc chắn sẽ ghi nhớ! Nếu nói thêm một chữ, nô tỳ sẽ bị chết không yên lành”.
Lời hôm nay, Tiểu Hà cũng chỉ đùa giỡn mà thôi, nhất thời không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy. Nàng ta và Bắp Chân có tình cảm, cũng không muốn chỉ vì mình nhất thời mau mồm mau miệng mà hại tới thằng bé.
Ngọc Nghiên bưng trà tiến vào, cảm thấy không khí trong phòng hơi lạ.
Thẩm Nguyệt gọi Tiểu Hà, Tiểu Hà đứng lên, lui sang một bên, tiện tay lau nước mắt.
Ngọc Nghiên hỏi: “Công chúa, Tiểu Hà sao thế?”
Tiểu Hà tội nghiệp nói: “Ta tới viện Thái Học đón công tử, làm công tử bị ngã, đang tạ tội với công chúa!”
Ngọc Nghiên lo lắng: “Bắp Chân có bị thương không?”
Thẩm Nguyệt lau mặt cho Bắp Chân xong thì chỉnh lại áo bông cho thằng bé, miệng đáp: “Không có, thằng bé mặc đồ dày lắm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!