Nói rồi, Tần Như Lương nhấc chân đi ngay, được hai bước thì hắn ta quay đầu lại nhìn, thấy Thẩm Nguyệt không đi theo, trái lại nàng còn nhàn nhã đi vào cửa hàng đồ bổ, thế là hắn ta tức giận nói: “Ta không đem theo tiền mà cô cũng dám vào à”.
Thẩm Nguyệt nói: “Lúc nãy, khi ăn điểm tâm, rõ ràng ta thấy ngươi lấy tiền ra trả!”
Advertisement
Advertisement
Tần Như Lương: “Cô đã thấy rồi mà còn hỏi ta có tiền không?”
Thẩm Nguyệt: “Thuận miệng hỏi ngươi thôi, chỉ khách sáo lịch sự vài câu mà ngươi còn tưởng thật”.
Tần Như Lương: “…”
Tần Như Lương rất tức giận, lý trí nhắc nhở hắn ta là nên mặc kệ nàng, cứ để mặc nàng đi vào cửa hàng nào cũng được, chỉ cần hắn ta không bỏ tiền của mình ra trả là được.
Nhưng hiện thực là cuối cùng hắn ta vẫn sầm mặt đi theo vào trong, hắn ta tốn công tốn sức dậy sớm, đến đón Thẩm Nguyệt khi trời còn chưa sáng mà bây giờ lại bỏ nàng giữa đường, hà cớ gì phải làm thế?
Kết quả Thẩm Nguyệt lại tiêu hết sạch tiền của mình, mua xong đồ bổ lại không mang về, toàn bộ đều được tiểu nhị cửa hàng đem đến nhà Tô Vũ.
Trên đường về, Tần Như Lương chẳng sầm mặt. Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta: “Cũng đâu phải ta không trả tiền, ngươi cũng đừng mặt nặng mày nhẹ với ta”.
Tần Như Lương đáp: “Ta không mặt nặng mày nhẹ với cô thì cô không biết mình quá đáng thế nào đâu”.
Rẽ vào con hẻm, cánh cổng Tần phủ ở ngay trước mặt.
Vừa bước vào cổng, quản gia đã vội vàng chạy ra, thấy hai người thì vội báo: “Cuối cùng lão gia và công chúa cũng về rồi, người trong cung đến truyền chỉ, đang đợi lão gia và công chúa về để tiếp chỉ”.
Sắc mặt Tần Như Lương trở nên nghiêm nghị, nhìn Thẩm Nguyệt rồi hỏi quản gia: “Người đâu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!