Cơ thể của Tô Vũ đã chống đỡ tới cực hạn, hắn tựa vào vai Thẩm Nguyệt an nhiên chìm vào giấc ngủ.
Thể xác và tinh thần của Thẩm Nguyệt đã lâu chưa từng có loại ấm cúng an ổn mà thỏa mãn này.
Advertisement
Cảm giác được cùng người bên gối chung giường hóa ra là như vậy.
Nàng chìm trạng thái mơ màng vì luôn không nỡ ngủ, một hồi lại mở mắt kiểm tra tình hình của Tô Vũ, ngón tay tỉ mẩn phác họa theo đường nét lông mày tới đôi mắt của hắn.
Advertisement
Nhưng dù đêm dài bao lâu thì đến nơi này của Tô Vũ đều trôi qua đặc biệt nhanh.
Tuyết rơi đến rạng sáng cũng dừng lại, thế giới bên ngoài tĩnh mịch đến lạ.
Bên cửa sổ không còn là bóng tối dày đặc mà phủ một màu trắng xóa.
Nếu nàng còn nán lại thì e rằng trời sẽ đón bình mình mất.
Thẩm Nguyệt nghiêng người mặt đối mặt với Tô Vũ, nàng nhẹ nhàng đặt cánh tay hắn đang ôm lấy mình sang một bên rồi đưa ngón tay đo mạch trên cổ hắn, thấy mạch đập vững vàng ổn định nàng mới yên tâm.
Nàng lưu luyến nhìn thêm hắn vài lần, đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa lông mày hắn, lại khẽ chạm vào trán hắn sau đó mới lặng lẽ vén chăn đứng dậy, rón rén mặc lại quần áo.
Thẩm Nguyệt tiện tay gom tóc lại rồi dùng một chiếc trâm ngọc trắng cài lại, thấy Tô Vũ vẫn chưa tỉnh giấc, chăn bông đã được che đậy kỹ càng nàng mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi về phía cửa.
Tô Vũ, người mà nàng cho rằng vẫn an yên nhắm mắt ngủ ở phía sau lúc này lại lặng lẽ mở mắt dõi theo bóng lưng của nàng với vài phần tỉnh táo.
Thẩm Nguyệt vừa ngủ dậy thì hắn liền thức giấc, hắn chỉ là không muốn nàng nhìn thấy mình đã tỉnh, như vậy nàng sẽ không yên lòng và luyến tiếc rời đi.
Vừa ra khỏi phòng, gió lạnh từ bên ngoài liền tràn vào khiến Thẩm Nguyệt không kịp phòng bị mà lạnh run, đập vào mắt nàng là một khoảng tuyết trắng.
Chẳng ngờ không đợi nàng ra khỏi sân, quản gia sớm đã tiến vào trong, thấy nàng đứng ở ngoài cửa, trên gương mặt già nua liền lộ ra nụ cười hòa ái cùng sáng tỏ không giải thích được, nói: “Công chúa sớm như vậy đã tỉnh rồi ạ”.
Thẩm Nguyệt nhìn trời, khuôn mặt nàng đã tê liệt vì cái lạnh mà gật đầu: “Ừm, ta phải đi rồi, tuy rằng tình trạng của chàng ấy đã ổn định nhưng thương thế không thể qua loa, hai ngày một lần phải thay thuốc đúng giờ”.
Quản gia gật đầu ghi nhớ.