Bắp Chân như chợt hiểu ra, vẫn yên tĩnh như cũ không hé một tiếng, chỉ đung đưa chiếc trống lắc khiến nó vang lên từng trận bùm bụp.
Đứa trẻ này cực hiểu ý người, không chỉ không hé môi vậy mà còn biết yểm trợ cho hắn.
Người đàn ông đi tới bên giường vừa cúi người một mùi trầm hương nhàn nhạt liền phiêu đãng tới, còn chưa kịp duỗi tay ôm lấy Bắp Chân thì bé đã chủ động mở ra cánh tay ngắn ngủi muốn được hắn ôm.
Động tác của người đàn ông hơi sững lại, hắn híp mắt thuận tay véo nhẹ gương mặt bánh bao của bé thấp giọng nói: “Chẳng trách nương con lúc nào cũng luyến tiếc con”.
Nói xong hắn liền nhấc Bắp Chân lên, quay đầu che mặt đi ra ngoài cửa sổ.
Dưới hồ đêm nay rất náo nhiệt, lũ cá sấu không an phận lục lọi trong nước, chúng không ngừng khuấy động khiến mặt nước bắn tung tóe, định sẵn không phải là một đêm an yên.
Kết quả cung yến mới diễn ra được một nửa thì bên ngoài đã truyền tới động tĩnh, là tiếng bước chân dồn dập và âm thanh va chạm của áo giáp cùng vũ khí.
Hoàng đế hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Lúc này một thị vệ vội vàng chạy tới báo cáo: “Khởi bẩm hoàng thượng, có thích khách đã lẻn vào trong cung và vừa bỏ trốn từ cung Thái Hòa! Để đảm bảo an toàn của người, cấm vệ quân đặc biệt được điều động tới để tăng cường cảnh giác!"
Trong đầu Thẩm Nguyệt ong ong, nàng đứng phắt dậy nhưng vì động tác quá nhanh nên đụng phải tấm bàn trước mặt, quay đầu liền chạy ra ngoài, Tần Như Lương cũng đứng dậy, ung dung nói với hoàng đế: “Xin hoàng thượng thứ tội, Tĩnh Nguyệt nàng ấy quan tâm ắt loạn”.
Sắc mặt hoàng đế thay đổi vài lần, cũng không để ý tới vấn đề cấp bậc lễ nghĩa liền đứng dậy rời khỏi đại điện, vội vội vàng vàng nối gót đi về phía cung Thái Hòa.
Con trai của Tĩnh Nguyệt sống ở cung Thái Hòa, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ khác đem đứa bé đi!
Hoàng đế lạnh lùng hỏi: "Đứa nhỏ đâu?”
Cung nhân cẩn thận từng li đáp: “Nô tài vừa rồi có hỏi qua, họ nói đứa nhỏ không sao, may mắn bọn họ phát hiện sớm mới có thể khiến thích khách không thuận lợi bắt đứa bé đi”.
“Truyền lệnh của trẫm phong tỏa tất cả các lối ra của hoàng cung, nhất định phải bắt được thích khách! Trẫm muốn hắn phải sống!”
Thích khách là nhắm vào đứa bé của Tĩnh Nguyệt mà tới, chắc chắn là có người sai khiến phía sau! Tuy nhiên nhìn phản ứng hoảng loạn vừa rồi của Thẩm Nguyệt không giống như là có dự tính trước, vậy rốt cuộc là ai muốn động tới đứa nhỏ đây?
Từ sảnh tiệc của cung yến đến cung Thái Hòa phải băng qua hoa viên đèn đuốc mờ mịt nhưng Thẩm Nguyệt không có thời gian chú ý tới chúng, chỉ một đường luống cuống chạy về phía trước.
Suy nghĩ của nàng không giống với hoàng đế.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!