Thẩm Nguyệt ngồi phịch xuống chiếc ghế lạnh như băng, cảm thấy hít thở cũng khó nhọc.
Không nói tới việc ban đầu Hạ Phóng không lục soát được thứ gì trong nhà Tô Vũ, cho dù có thư tín, Tô Vũ đâu thể để lại bút tích và lạc khoản của mình làm tội chứng. Những chứng cứ được coi như xác thực kia chẳng qua chỉ để lừa đảo dân chúng thôi.
Một khi việc này được công khai thì lại gây ra một hồi tranh cãi trong bách tính.
Tiếp đó khắp các trà lâu tửu quán, hang cùng ngõ hẻm bắt đầu có người thảo luận rằng, nếu đã có thư tín do chính tay đại học sĩ viết, đáng lẽ nó phải được gửi tới Bắc Hạ rồi, tại sao còn xuất hiện ở Đại Sở được?
Lời phúc đáp mà triều đình đưa ra là những chứng cứ này được chứng thực bởi phía Bắc Hạ.
Bách tính lại được dịp nghi hoặc, nếu nói đại học sĩ thông đồng phản quốc, là gian tế của Bắc Hạ, tại sao Bắc Hạ lại giúp Đại Sở chỉ điểm gian tế của mình chứ?
Thẩm Nguyệt cười khẩy, mặt mũi lạnh tanh và tàn độc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tưởng dân chúng ai cũng là kẻ ngốc dễ lừa sao”.
Ngày thứ tám rồi, nàng không thể đợi tiếp được nữa.
Đêm đó, Thẩm Nguyệt khoác áo choàng, cùng Tần Như Lương vội vàng ra ngoài. Họ vừa ra khỏi cửa, sau lưng đã có thám tử đi theo.
Đi tới lối ngoặt, một bóng người đột nhiên xông ra, không ngừng xuýt xoa với Thẩm Nguyệt: “Ôi, công chúa cuối cùng cũng đến! Họ đợi lâu lắm rồi, hai người mau đi theo ta”.
Là Lưu Nhất Quái! Ban ngày Thẩm Nguyệt sai hạ nhân trong phủ lên thuyền truyền lời cho ông ta.
Nàng lạnh lùng nhếch môi, lập tức đi theo Lưu Nhất Quái.
Thám tử ở phía sau tưởng rằng nàng định đi gặp nhân vật bí mật nào đó nên tất nhiên cũng theo sát sau lưng.
Tới một con ngõ tối tăm, sát thủ từ phía trên nhảy xuống chém giết khiến thám tử không kịp trở tay.
Tuy quanh năm lăn lộn giang hồ nhưng Lưu Nhất Quái cũng hiếm khi chứng kiến cảnh tượng nào máu me và bạo lực như vậy.
Mùi máu tanh nồng nặc lan ra trong không khí khiến ông ta buồn nôn, nhưng chỉ là chuyện thường với Thẩm Nguyệt.
Để tiện dọn dẹp, các thám tử đa phần bị giết chết trong một đòn tấn công, có một vài kẻ may mắn hơn thì nhận thêm một nhát kiếm nữa là xong, hiện trường không để lại vết máu quá rõ rệt.
Đến khi xử lý thi thể, Thẩm Nguyệt còn khiêng đám người kia giúp họ, đồng thời ra hiệu cho Lưu Nhất Quái cùng khiêng với nàng.
Nội tâm Lưu Nhất Quái một mực từ chối, khi chạm tay vào thi thể vẫn còn độ ấm, nội tâm ông ta sụp đổ, lầm bầm nói: “Không ngờ ngươi là công chúa như vậy!”
Đợi khi xử lý sạch sẽ, được Lưu Nhất Quái giới thiệu, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương gặp tên thủ lĩnh của tổ chức sát thủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!