Nhưng đến lúc thanh toán tiền thì Thẩm Nguyệt lại đem hết tất cả nợ nần đổ lên trên đầu Tần Như Lương, bảo mấy ông chủ mang giấy nợ tới phủ tướng quân đòi tiền.
Cuối cùng, kiệu đã không thể chứa được thêm trọng lượng nữa, Thẩm Nguyệt phải xuống và đi bộ về phủ với Ngọc Nghiên.
Cũng may phủ tướng quân không quá xa.
Thẩm Nguyệt cũng không thể lười biếng, tốt hơn là nên vận động nhiều hơn trước khi sinh, nếu như để cơ thể quá yếu thì khi sinh sẽ rất khó.
Hiếm khi mới có thời gian rảnh rỗi, đương nhiên nàng phải đi mua sắm cho thỏa thích. Lần đầu tiên xuyên không về thời cổ đại, có rất nhiều thứ vẫn còn mới mẻ đối với nàng.
Ngọc Nghiên nghĩ đến bao nhiêu đơn hàng chưa thanh toán, trong lòng rất lo lắng liền nói: "Công chúa, nếu tướng quân biết hôm nay công chúa tiêu nhiều tiền như vậy thì có băm vằm công chúa ra không?”
Thẩm Nguyệt liếc nàng ta một cái nói: "Nếu có băm cũng không băm ngươi".
Ngọc Nghiên nghiêm túc nói: "Nô tỳ chỉ lo lắng cho công chúa mà thôi".
"Nếu như hắn ta dám khiến cho ta tàn phế thì ta liền biến hắn ta thành thái giám".
Khi hai người bước vào phủ tướng quân, quản gia thấy Thẩm Nguyệt bình an trở về thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi nhìn thấy cả tá thứ mà nàng mua về thì lại không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Công chúa, đây là..."
"Đồ ta mới mua..."
"Nhưng lão nô nhớ phòng thu chi vẫn chưa chi tiền mà".
"Đừng lo, ngày mai bọn họ sẽ đến đây đòi thanh toán thôi".
Quản gia choáng váng muốn ngất đi.
Thời tiết nóng lên từng ngày, rừng mai xanh mướt ven hồ cũng đã dần ngả sang màu vàng.
Thẩm Nguyệt suốt ngày dường như không thể sống thiếu cây quạt mà Ngọc Nghiên phe phẩy.
Mặc dù vậy nàng vẫn mặc y phục cao cổ che kín thân thể yêu kiều của mình.
Triệu thị tận tình khuyên nhủ: "Công chúa, trời nóng như thế này thì đứa trẻ chắc cũng cảm thấy nóng lắm, chi bằng công chúa đổi sang một chiếc váy mát hơn đi..."
"Người xem nhị phu nhân kìa, lúc nào cũng mặc vải sa mỏng, cổ áo trễ xuống để lộ chiếc cổ cao cùng xương quai xanh xinh đẹp, đi đứng uyển chuyển như bướm lượn, tất nhiên là tướng quân rất thích".
Y phục của Đại Sở rất đa dạng, không phải loại nào cũng hở hang như của Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt thay ra một chiếc váy cổ thấp.
Ngày hôm đó nàng rất thoải mái tự nhiên, không hề kiêng dè mà nằm phơi bụng trần dưới bóng cây trong Trì Xuân Uyển.
Ngọc Nghiên vừa đi bưng chén canh trở về, vừa nhìn thấy Thẩm Nguyệt nằm phơi bụng trần giữa thanh thiên bạch nhật thì liền choáng váng muốn ngã.
Ngọc Nghiên kêu lên: "Công chúa, mau che y phục lại, giữa thanh thiên bạch nhật sao công chúa có thể lồ lộ như vậy được!"
Thẩm Nguyệt lười biếng nói: "Không phải Triệu mụ nói đứa trẻ này không chịu được nóng hay sao? Nếu như bị nóng đến choáng váng đầu óc thì phải làm sao? Ta chỉ cho con ta hóng mát chút thôi".
"Như vậy thật không đứng đắn!"
Thẩm Nguyệt ngồi dậy khỏi ghế tựa, quay đầu nhìn Ngọc Nghiên, cau mày nói: "Ta đang rất vui đó. Ngọc Nghiên, mau vào lấy bút ra đây, hôm nay công chúa ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là thời trang".
Ngọc Nghiên không đồng ý với chuyện Thẩm Nguyệt để lộ bụng nhưng cũng không thể không làm theo lời nàng, nàng ta không thể hiểu nổi Thẩm Nguyệt rốt cuộc đang nghĩ gì.
Công chúa thật sự rất tự tin, tự tin đến mức khiến cho Ngọc Nghiên lúc nào cũng phải bất giác nghe theo ý mình.
Ngọc Nghiên đi vào lấy bút mực ra, sau đó còn lấy ra một chiếc gương đồng theo chỉ dẫn của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nhìn vào chiếc gương đồng, sau đó nhúng bút vào mực và bắt đầu vẽ lên bụng mình.
Bụng của nàng rất láng mịn, Ngọc Nghiên không kịp ngăn cản, chỉ thấy Thẩm Nguyệt đang vẽ một đôi mắt híp lại.
Sau đó bức tranh lại hoàn chỉnh thành một khuôn mặt cười.
Ngọc Nghiên trợn tròn mắt nói: "Thật đáng yêu quá, mặc dù không biết tại sao trong đầu lại hiện lên từ này nhưng nô tỳ chỉ nghĩ nó rất đáng yêu..."
Thẩm Nguyệt đặt bút mực xuống, sau khi hóng mát thì đứng dậy sảng khoái nói: "Để ta múa bụng một đoạn, ngươi vỗ tay cho ta".
Ngọc Nghiên hoàn toàn quên mất chuyện hình ảnh của công chúa đang không đứng đắn, hai mắt nàng ta sáng lên, không ngừng vỗ tay.
Tần Như Lương nghe quản gia nói rằng Thẩm Nguyệt gần đây thường xuyên mua sắm hoang phí.
Lần trước ông chủ của các cửa hàng đã đến tận cửa đòi tiền, phủ tướng quân đã phải chi ra rất nhiều tiền, hắn ta nghĩ mình cần phải nói chuyện với Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt chỉ biết mua sắm cho sướng tay nhưng Tần Như Lương thì có cả một phủ đệ phải nuôi sống, không thể để cho nàng tiếp tục hoang phí như vậy.
Tần Như Lương tức giận nghĩ, nữ nhân này đến khi nào mới biết dừng lại!
Hắn ta tưởng rằng nếu như để nàng ra vào phủ tướng quân tự do hơn thì nàng sẽ không có thời gian để làm phiền Mi Vũ, nhưng ngay sau khi vấn đề cũ được giải quyết thì những vấn đề mới liền xuất hiện.
Sắc mặt Tần Như Lương vô cùng u ám, bóng lưng cao lớn bước đi dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
Cơn giận trong lòng hắn cũng bùng cháy giống như cái nóng mùa hè vậy, càng lúc cành bành trướng.
Hắn ta bước đến Trì Xuân Uyển mà không cần suy nghĩ, sau khi băng qua bức tường vào sân thì một điệu lý du dương đã lọt vào trong tai của hắn ta.
Thẩm Nguyệt đang ngâm nga theo nhịp.
Giọng của nàng vô cùng trong trẻo, thanh tao như tiếng suối chảy tưới mát ngày hè, thấm cả vào ruột gan.
Tần Như Lương dừng chân lại, đi tới cổng tiểu viện thì chỉ ngước mắt nhìn vào, ánh mắt kinh ngạc.
Nữ nhân trong tiểu viện đang ôm cái bụng trần tròn trịa, trên bụng có vẽ một khuôn mặt tươi cười ngộ nghĩnh, khuôn mặt thay đổi biểu hiện theo từng nhịp múa bụng của Thẩm Nguyệt trông rất vui nhộn.
Mái tóc dài của Thẩm Nguyệt xõa xuống bên vai, toàn thân nàng tỏa ra hơi thở của sự tươi trẻ, rất ung dung tự tại.
Tần Như Lương đứng nghiêng người ở cửa, ngắm nhìn một hồi liền quên mất chuyện bước vào.
Nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên gương mặt của Thẩm Nguyệt, hắn ta bất giác nhếch miệng cười, dường như không còn nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên gương mặt của nàng nữa.
Thẩm Nguyệt dường như đã nhận ra có một bóng người đứng ở cổng tiểu viện nên liền đưa mắt lên nhìn.
Tần Như Lương theo phản xạ tránh né sang một bên, không muốn để Thẩm Nguyệt phát hiện ra.
Nhưng khi hắn ta hồi phục tâm tình thì lại không khỏi khó chịu, cuối cùng hắn ta không bước vào Trì Xuân Uyển nữa mà chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Có thai còn nghịch bụng của mình như vậy, ở Đại Sở này chắc chỉ có Thẩm Nguyệt là người đầu tiên.
Những thai phụ khác đều rất cẩn thận, còn Thẩm Nguyệt thì khác, dường như nàng còn chẳng sợ trượt chân té ngã!
Nữ nhân không biết tốt xấu! Giữa thanh thiên bạch nhật mà phơi bụng trần lồ lộ ra như vậy, đúng là đồi bại!