Bất luận là kẻ bám đuôi hay là Hoàng đế, có lẽ chẳng ai ngờ được Thẩm Nguyệt sẽ ra tay đâu nhỉ? Nàng chỉ là một người phụ nữ, ngoài thân phận công chúa tiền triều bỏ đi kia thì không có gì đáng sợ.
Nhưng đến tối nay, nàng mới lộ ra dáng vẻ hung ác tàn bạo, rõ ràng là muốn dẫn kẻ bám đuôi theo dõi nàng đến nơi này rồi tiêu diệt. Đợi đến khi kẻ bám đuôi phát hiện thì đã muộn.
Động tác của sát thủ áo đen gọn gàng linh hoạt, võ công của những kẻ bám đuôi này cũng không cao cường như trong tưởng tượng của Thẩm Nguyệt. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể trở thành cao thủ đại nội. Trước đó Hoàng đế đã tổn thất hai nhóm cao thủ đại nội, chắc hẳn cũng không còn nhiều người để dùng.
Rất nhanh, sát thủ đã đánh tan tác kẻ bám đuôi.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương lại sống chết mặc bay.
Chỉ không ngờ là một kẻ bám đuôi lại muốn bắt giữ Thẩm Nguyệt, cho nên vứt bỏ sát thủ, quay đầu tấn công về phía Thẩm Nguyệt. Gã ta cho rằng Thẩm nguyệt không có võ công, mà Tần Như Lương đã bị phế hai tay, dù bản thân gã ta bị thương thì cũng sẽ không tốn quá nhiều sức lực khi đối phó hai người này.
Nào ngờ, vừa đến trước mặt, Thẩm Nguyệt lại linh hoạt lách mình tránh thoát kiếm trong tay gã ta. Khi gã ta đang sững sờ, cổ tay bị Thẩm Nguyệt tóm lấy, vặn mạnh một cái, nàng trở tay cướp được thanh kiếm.
Trong ánh mắt nàng không có ánh sáng, âm u tối đen như mực, động tác trên tay lại không hề chậm hơn sát thủ. Thẩm Nguyệt giật cổ tay kẻ bám đuôi, làm gã ta nhào đến trước mặt, đồng thời đâm kiếm sâu vào lồng ngực gã ta.
Nàng lạnh lùng, không có chút xíu tình cảm nào.
Thẩm Nguyệt khẽ buông tay, trên ngón tay dính chút máu tươi. Sau đó nàng thở dốc mấy hơi, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lồng ngực phập phồng thở không ra hơi, làm chuyện như vậy khó tránh khỏi việc tốn nhiều sức lực.
Vừa rồi Tần Như Lương vốn định giúp nhưng nàng phản ứng cực nhanh, đẩy hắn ta sang bên cạnh trước một bước, khiến hắn ta không có cơ hội nhúng tay.
Tần Như Lương nhấp môi nói: “Đã là lúc này rồi mà cô vẫn không quên cậy mạnh?”
Thẩm Nguyệt hờ hững nói: “Ngươi không vẹn toàn, ta không vẹn toàn, ai ra tay cũng như nhau thôi. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, ta có thể đối phó thì sẽ tự làm”.
Trong ngõ cụt vô cùng yên ắng. Những sát thủ áo đen thả nhẹ hô hấp, kiếm trong tay vẫn tí tách máu tươi.
Kẻ bám đuôi vừa rồi vẫn sống sờ sờ, bây giờ tất cả đều đã biến thành thi thể nằm trên mặt đất. Đôi mắt như ưng bên ngoài khăn che mặt của sát thủ áo đen cầm đầu nhìn về phía Thẩm Nguyệt, vừa rồi không cẩn thận bỏ sót một kẻ bám đuôi, vốn tưởng rằng sẽ hại đến người thuê, không ngờ lại bị nàng xử lý.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!