Lúc nói đến đây thì Hương Phiến đang dán vào cửa nghe lén.
Tần Như Lương không muốn, nhưng Liễu Mi Vũ đã nói: “Chuyện đến nước này rồi, còn biện pháp nào tốt hơn nữa sao? Hương Phiến mất đi trong sạch, nếu không có danh phận thì sau này khó mà đặt chân ở trong phủ tướng quân… Đám gia nô trong phủ cũng lại nghĩ xấu cho tướng quân…”
Liễu Mi Vũ không tiện nói thêm nữa.
Mặc dù trong lòng nàng ta cực kỳ không muốn, nhưng nàng ta phải rộng lượng, ít nhất là trong mắt người khác.
Cuối cùng, Tần Như Lương nói: “Nàng muốn như vậy thì làm theo lời nàng nói đi. Nhưng dù nàng ta có thành nha hoàn thông phòng thì sau này ta cũng sẽ không động đến nàng ta nửa phần. Mi Vũ, nàng khéo hiểu lòng người, lại khiến nàng phải chịu uất ức rồi”.
Hương Phiến không biết mình đang vui hay đang thất vọng.
Vốn là một chuyện tốt, nhưng vẫn có chênh lệch so với những gì nàng ta mong đợi. Làm nha hoàn thông phòng của tướng quân là đứng trên tất cả nha hoàn, nhưng người đè đầu nàng ta vẫn luôn là Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ sẽ căm hận nàng ta, chèn ép nàng ta, nàng ta không đời nào được sống yên ổn!
Sau đó, Hương Phiến liền nghe thấy tiếng rên rỉ yêu kiều của Liễu Mi Vũ. Đó là Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đang hóa giải nỗi khổ tương tư mấy ngày nay.
Trải qua ngăn cách này, cả hai dường như càng thêm gắn bó hơn.
Liễu Mi Vũ uốn éo, rên rỉ: “Tướng quân làm mạnh hơn đi… Mi Vũ muốn tướng quân hoàn toàn vào trong…”
“Đừng vội, từ từ thôi, ta sợ nàng bị đau”, Tần Như Lương kiên nhẫn nói.
Hương Phiến nghe được tiếng XX kia, ngón tay gắt gao dí chặt trong lòng bàn tay.
Tướng quân quả thật chỉ dịu dàng với một mình Liễu Mi Vũ, nhớ đến nỗi đau đớn hôm đó, nàng ta chỉ là công cụ phát tiết dụng vọng của tướng quân mà thôi!
Sau đó, Tần Như Lương rời đi, Liễu Mi Vũ gọi Hương Phiến vào hầu hạ như thương lệ.
Cả người Liễu Mi Vũ là vết yêu, giống như cố tình bày ra trước mặt Hương Phiến vậy. Hương Phiến từng có kinh nghiệm một lần, nên thấy rất chói mắt.
Liễu Mi Vũ gọi Hương Phiến lên thay đồ.
Nàng ta mặc áo lụa thật mỏng, lười biếng nói với Hương Phiến: “Ban nãy ta có bảo tướng quân nhận ngươi làm nha hoàn thông phòng, ngươi hài lòng chưa?”
Hương Phiến quỳ xuống nói: “Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ muốn ở lại bên cạnh hầu hạ phu nhân thôi ạ”.
“Ngươi không dám? Chỉ sợ bây giờ ngươi đang vui mừng đến cực điểm ấy chứ!”, Liễu Mi Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng tát một cái vào mặt Hương Phiến, khiến nàng ta ngã lăn ra đất.
Đầu óc Hương Phiến xoay mòng mòng, chỉ nghe thấy Liễu Mi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi bảo ngươi không dám, nhưng ai cho ngươi cái gan đi quyến rũ tướng quân hả? Là ai cho ngươi can đảm đi giá họa Vân Nga hả!”
Hương Phiến ngã ra, sắc mặt tái mét, lắc đầu phủ nhận.
Liễu Mi Vũ nói: “Ta vừa mới hỏi tướng quân rồi, tướng quân sở dĩ muốn xử tử Vân Nga là vì chén canh kia, nhưng ngươi lại nói chén canh đó là do Vân Nga nấu có đúng không!”
“Nô tỳ không có…”
“Không? Vậy giờ ta gọi tướng quân về đối chất với ngươi!”
Liễu Mi Vũ bò đi tới chỗ Hương Phiến, Hương Phiến bèn bổ nhào vào ôm lấy mắt cá chân của nàng ta, nước mắt đầy mặt: “Phu nhân đừng mà… đừng mà…”
Liễu Mi Vũ cúi đầu xuống, mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Hương Phiến: “Ngươi hại Vân Nga như thế thì không sợ nửa đêm nàng ta quay về báo oán hay sao?”
Hương Phiến run rẩy cả người: “Không phải nô tỳ làm, không phải nô tỳ làm… Là Vân Nga bình thường khinh người quá đáng, nô tỳ vốn là người hầu hạ phu nhân, nhưng phu nhân lại luôn giữ nàng ta lại… Phu nhân, là nô tỳ bị ép đến đường cùng… Cầu xin phu nhân, đừng nói cho tướng quân!”
Trong phòng chỉ còn tiếng thút thít của Hương Phiến.
Một lúc lâu sau, Liễu Mi Vũ mới bật cười, nhẹ nhàng nói: “Hương Phiến, ta chưa hề hỏi tướng quân về chuyện của Vân Nga, ta chỉ thử lòng ngươi thôi, không ngờ ngươi đã kể ra hết như vậy”.
Hương Phiến cứng đờ, hai mắt đẫm lệ nhìn Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ lại nói: “Ngươi nói là tướng quân cưỡng ép ngươi, nhưng ta đã nghĩ kỹ, xế chiều hôm ấy ngươi vô duyên vô cớ đưa canh đến cho tướng quân, lại bị Vân Nga phát hiện, sau đó lại lén ta đến viện chủ cất bát canh, ngươi rõ ràng là đã dự mưu từ trước”.
Liễu Mi Vũ từng bước ép sát: “Là ngươi hạ độc vào trong canh cho tướng quân rồi giá họa cho Vân Nga đúng không? Là ngươi muốn quyến rũ tướng quân, nhân lúc ý thức của tướng quân không thanh tỉnh mà bò lên giường của chàng! Mọi thứ đều đã được ngươi lên kế hoạch tỉ mỉ rồi!”
“Nô tỳ không… không quyến rũ tướng quân…”
Dù Hương Phiến nói gì thì Liễu Mi Vũ cũng không tin nửa chữ.
Ngay hôm nay, khi nàng ta xem xong hí kịch và đi qua hoa viên thì còn nghe thấy có hai nha đầu bàn tán rằng nửa đêm hôm trước tướng quân đến phòng của Hương Phiến!
Liễu Mi Vũ tát vào bên má còn lại của Hương Phiến, đá văng nàng ta ra: “Tiện nhân, uổng công ta đối xử với ngươi không tệ, thế mà ngươi báo đáp ta như vậy đây! Đồ lòng lang dạ sói!”
Liễu Mi Vũ thở mạnh, Hương Phiến khóc lóc.
Chò đến khi Liễu Mi Vũ bình tĩnh lại, sắc mặt đã quay về sự kiều mị, nhẹ nhàng nói: “Hương Phiến, mặc dù ngươi phản bội ta, nhưng ta không thể khiến lòng người dị nghị được. Ngươi yên tâm, ngươi vẫn sẽ được làm nha hoàn thông phòng, nếu không người khác sẽ nói ta không chứa chấp ngươi”.
Hương Phiến không thể tin, ngẩng đầu.
Liễu Mi Vũ nói: “Nhưng nếu chính ngươi không muốn làm thì cũng không thể trách ta nha”.
Nói rồi, nàng ta cẩn thận nhìn kỹ Hương Phiến vài lần: “Nghe nói trong đám hạ nhân của phủ tướng quân thì ngươi là xinh đẹp nhất. Trước kia ta không để ý, nhưng hôm nay nhìn kỹ, mắt hạnh má đào, đúng là vô cùng xinh đẹp. Nhưng nha hoàn mà xinh đẹp như thế để làm gì? Quyến rũ chủ tử à?”
Hóa ra lần trước Ngọc Nghiên nói Hương Phiến xinh đẹp hạng nhất không phải là nói láo, mà là sự thật.
Nhưng lời này rơi từ trong miệng Liễu Mi Vũ lại khiến Hương Phiến cảm thấy không tự hào gì cả, mà chỉ thấy sợ hãi.
Một lát sau, Liễu Mi Vũ kéo châm cài tóc xuống, ném ra trước mặt Hương Phiến: “Dùng cây châm này mà vạch mặt ngươi ra đi”.
Hương Phiến mãnh liệt lắc đầu, lui về sau: “Phu nhân đừng mà… nô tỳ biết sai rồi ạ… lần này nô tỳ biết sai rồi…”