Hạ Du đang mặc quan bào cẩm y, vừa chuẩn bị ra ngoài thì đã bị Hạ tướng ngăn lại.
Hạ tướng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Hạ Du trả lời: "Vào cung".
Sắc mặt Hạ tướng thay đổi, ông ta nói: "Mấy lời lúc nãy mà nha đầu kia vừa nói ở trước cổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Du ngước mắt lên liếc nhẹ Hạ tướng một cái rồi thong thả vừa chỉnh sửa tay áo vừa nói: "Mấy lời một nha đầu điên nói mà ông cũng tin hay sao?"
Hạ tướng có chút khó thở, ông ta nói tiếp: "Nếu thật sự không có chuyện gì xảy ra thì sao nha đầu đó lại vô cớ chạy tới đây chứ? Hơn nữa, ngày hôm qua ngươi mất hồn mất vía trở về, rốt cuộc trước đó ngươi đã đi đâu?"
Hạ Du dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện đó ông không cần phải để tâm đến".
Nói xong Hạ Du liền bỏ đi, Hạ tướng đập ngực nói: "Hạ Du, tại sao bây giờ ngươi lại trở nên như thế này!"
Hạ Du dừng bước nói: "Không phải lúc nào ông cũng thích có một đứa con trai như Hạ Phóng hay sao? Ta chỉ đang đi trên con đường của hắn ta mà thôi".
"Ta chỉ muốn ngươi thành tài! Ta không muốn ngươi trở thành kẻ xấu xa bại hoại! Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng dám làm! Tuy rằng ngày thường phủ Tần tướng quân không có giao tình với chúng ta nhưng tốt xấu gì người ta cũng đã từng giúp đỡ ngươi, sao ngươi có thể nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy?"
Hạ Du quay lại nhìn Hạ tướng bằng ánh mắt xa lạ, cười khinh khỉnh nói: "Nói ta bỏ đá xuống giếng, sao ông không tự nhìn lại bản thân mình đi? Ông cũng xem như là cựu thần tiền triều, nhận lộc của vua sao không trung thành với vua? Ít nhất thì ta cũng biết mình phải trung thành với ai chứ không như ông. Nếu như ông không muốn nhìn thấy ta bỏ đá xuống giếng thì sao ông không đi giúp Tĩnh Nguyệt công chúa đó đi?"
"Ngươi... ngươi...", Hạ tướng tức giận đến mức nói không nên lời.
Hạ Du nghênh ngang bước ra ngoài rồi nói: "Nói vậy ông cũng hiểu được, nàng ta chỉ là một nữ nhân, chẳng thể làm nên trò trống gì. Ta chỉ tiếp tay tiễn nàng ta đi đúng lúc mà thôi. Chuyện mà các người không dám làm bây giờ ta đã làm thay, thế mà không nghe các người nói lời cảm tạ, ngược lại còn oán thán ta! Chờ Tĩnh Nguyệt công chúa chết đi rồi thì mấy lão già các người cũng sẽ đến lượt nhanh thôi".
"Lão gia! Lão gia!"
Ngay sau khi Hạ Du rời đi thì Hạ tướng đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Chờ ông ta tỉnh dậy thì Hạ Du đã vào cung gặp hoàng đế.
Hoàng đế đương nhiên đã sớm biết tình hình của Thẩm Nguyệt, bây giờ nàng đang hấp hối, ông ta chỉ chờ nàng trút hơi thở cuối cùng.
Hoàng đế rất hài lòng với màn thể hiện của Hạ Du, lúc đầu ông ta còn nghi ngờ lòng trung thành của Hạ Du đối với mình, bây giờ nhìn thấy hắn ta dám đầu độc Tĩnh Nguyệt công chúa, lòng trung thành của hắn ta đối với ông ta đã không thể nghi ngờ được nữa.