Thẩm Nguyệt cắn chặt khớp răng, dù cho Tần Như Lương tốn công tốn sức thế nào cũng không tấn công vào trong được, nhưng hắn ta chẳng hề bỏ cuộc, lấy lùi làm tiến, vừa lặng lẽ đợi thời cơ vừa liên tục hôn lên hai cánh môi của Thẩm Nguyệt.
<
Hắn ta khó lòng kiềm chế bản thân, không ngừng lại được.
Hóa ra đôi môi của nàng mềm mại đến thế, hơi thở của nàng thơm tho động lòng đến thế.
Đó là tư vị mà Tần Như Lương chưa từng nếm thử bao giờ, giống như quả mọng hình thành trên cây, hắn ta đi qua bất giác thấy khát nước và khó chịu, đợi khi hái quả xuống ăn thử mới biết mùi vị chạm tới tận xương tủy.
Thẩm Nguyệt mang đến cho hắn ta cảm giác này.
Nàng giãy giụa khiến trâm cài lỏng ra, nhưng không dám mở miệng chửi mắng, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tần Như Lương, còn hắn ta coi như không thấy.
Sau đó nhân lúc Tần Như Lương chăm chú vào đôi môi mình, Thẩm Nguyệt đột ngột nâng đầu gối lên, huých mạnh một cái vào bụng dưới của hắn ta.
Ai bảo ngươi hống hách, xem ta có làm ngươi bán thân bất toại không!
Kết quả là Tần Như Lương lùi về sau, né được chỗ yếu hại trong gang tấc. Thẩm Nguyệt có được cơ hội này lập tức đẩy Tần Như Lương ra, vung tay tát vào mặt hắn ta.
Tần Như Lương sờ sờ gương mặt mình, thấy Thẩm Nguyệt kéo tay áo chùi môi thật mạnh, sau đó chỉ vào hắn ta, tức tối mắng rằng: “Tần Như Lương, mẹ kiếp, nếu ngươi còn dám làm bậy, lão tử đập chết ngươi!”
Tần Như Lương không hề nổi giận mà còn bật cười.
Hắn ta giống như đứa trẻ ăn vụng kẹo, mỉm cười vui vẻ, hào sảng mà tuấn tú.
Đột nhiên họ dường như quay về thời điểm trước kia, dưới gốc cây ngân hạnh, ánh nắng lọt qua tán lá tạo thành đốm sáng hắt lên người hắn ta, hắn ta vẫn là chàng thiếu niên mắt to mày rậm luôn tủm tỉm cười đó.
“Mẹ kiếp, ngươi còn cười được!”, Thẩm Nguyệt quơ lấy chiếc bát rỗng bên bàn ném về phía Tần Như Lương.
Tần Như Lương né nhanh như chớp, chiếc bát sượt qua người hắn ta rồi vỡ tan tành trên bậc cửa bên ngoài, âm thanh giòn tan vang lên rất vui tai.
Tần Như Lương liếm môi như nhớ lại dư vị kia, hắn ta đáp: “Nếu ta nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên ta hôn cô. Tuy rằng cô không chịu phối hợp, nhưng là lần ta cảm thấy tuyệt vời nhất”.
Thẩm Nguyệt tỏ ra chán ghét, nàng phẫn nộ nói: “Nhưng ta cảm thấy như bị lợn húc ấy”.
Tần Như Lương đáp: “Thẩm Nguyệt, chỉ riêng chút ngọt ngào của ngày hôm nay cũng đủ để ta vì cô mà đạp lên chông gai rồi, không oán thán, không hối hận”.
Nói xong, hắn không đùa giỡn thêm, quay người rời khỏi Trì Xuân Uyển.
Thẩm Nguyệt thoáng sững sờ, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, nói rất rõ ràng rành mạch với bóng lưng của Tần Như Lương: “Tần Như Lương, ngươi nghe cho rõ, ta không yêu ngươi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!