Rõ ràng… nàng rất muốn nhìn thấy hắn nhiều hơn nhưng đến khi gặp nhau rồi, nàng lại chậm rãi cụp mắt, giấu đi những giọt nước mắt đắng cay đang trào ra.
Nàng vẫn đang thở hổn hển, mãi mà không thể ổn định hô hấp. Cuối cùng, dường như trong con ngõ cụt chỉ còn lại tiếng hít thở của một mình nàng.
Tô Vũ lên tiếng trước, không rõ có phải hắn đang cười hay không: “Nàng không cần phải chạy vội thế, cùng lắm thì ta chờ thêm một lát là được mà”.
Thẩm Nguyệt ngạc nhiên nói: “Chàng có lòng tin ta nhất định sẽ tìm đến như vậy ư? Lỡ như ta không tìm thấy thì sao?”
“Không tìm thấy thì đành phải chờ lần sau thôi”.
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn còn khiến lòng người dao động hơn cả gió lướt qua đầu tường.
Thẩm Nguyệt nghe mà trong lòng nao nao.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn vẻ chua xót, nàng cứ thế nhìn Tô Vũ, khẽ cong môi mỉm cười.
Nàng không thể quá tham lam, hễ nhìn thấy hắn là muốn ngắm mãi mãi, như thế sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu, đồng thời cũng khiến đối phương không thoải mái.
Nhưng có thể gặp nhau giây lát như hiện tại chẳng phải là chuyện rất tốt rồi sao?
Thẩm Nguyệt tiến lại gần thêm mấy bước, mũi có thể ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng trên người Tô Vũ.
Thấy hắn đứng trước mặt mình, Thẩm Nguyệt đột nhiên không còn trông mong gì thêm nữa, chỉ cần như bây giờ là đủ.
Im lặng một lát, Thẩm Nguyệt nghe thấy bản thân thốt lên câu hỏi: “Chàng… có khỏe không?”
Tô Vũ đáp: “Khá ổn”.
Nàng mở to mắt nhìn hắn rồi lại hỏi: “Nhưng trước đó chàng mới bị bệnh, giờ… đỡ hơn rồi chứ?”
Tô Vũ đáp: “Tốt hơn nhiều rồi”.
“Hôm đó, ta ở ngoài cửa nghe thấy chàng cứ ho khan rất dữ dội”. Lúc nói tới đây, Thẩm Nguyệt cảm giác chỉ hít thở thôi cũng xen lẫn đau đớn.
Tô Vũ nhẹ giọng thì thầm: “Khiến nàng đau lòng như vậy, ta cũng rất áy náy”.
Đó là cảm giác đau lòng vô cùng khó nắm bắt, đau tới tận xương tủy, mặc dù đau tới mức chân tay không ngừng run rẩy nhưng nàng vẫn phải cứ kìm nén cảm giác ấy lại.
Rõ ràng khóe mắt đã cay cay nhưng Thẩm Nguyệt vẫn mỉm cười, nàng nói: “Chàng không sao thì tốt”.
Sau đó lại là một tràng dài im lặng.
Kể từ cái hôm đánh ngất Tô Vũ rồi chạy về kinh thành lúc nửa đêm, Thẩm Nguyệt chưa từng gặp lại hắn.
Rõ ràng nàng có rất nhiều chuyện muốn nói, rõ ràng nàng nhớ mong da diết, nhưng đến khi đối diện với nhau, Thẩm Nguyệt lại chẳng biết nên làm thế nào mới phải.
Nàng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, dường như mọi ngôn từ đều không thể biểu đạt nổi.
Trong lòng lúc này rất loạn, nàng không biết, liệu tiếng tim đập thình thịch không ngừng của mình có bị Tô Vũ nghe thấy hay không.
Cho dù không nói câu nào mà chỉ im lặng đứng cùng hắn một lát thôi, Thẩm Nguyệt cũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Tô Vũ giơ tay vén mấy sợi tóc rối bên tai Thẩm Nguyệt như trước kia.
Lúc hắn hơi cúi người, vẻ mặt nghiêm túc tới mức khiến vành tai Thẩm Nguyệt nhanh chóng đỏ ửng.
Bất kể đã trôi qua bao lâu, nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ như hồi mới động lòng khi đứng trước hắn.
Nhưng Tô Vũ còn chưa kịp nói thêm đôi câu với Thẩm Nguyệt thì đã nghe thấy những tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến từ nơi xa, hắn thoáng sững lại, sau đó thở dài bên tai nàng: “Chắc không kịp ôn chuyện rồi, có người đang tới”.
Thẩm Nguyệt sững sờ.
Hẳn đây là những người đã theo đuôi nàng trước đó, khó khăn lắm nàng mới cắt đuôi được bọn họ, có lẽ đối phương đã phát hiện ra điều gì nên mới quay lại tìm nàng.
Thẩm Nguyệt nhìn bức tường cao cao, nắm chặt lấy cánh tay Tô Vũ: “Chàng đi trước đi, ta ở lại đây không sao đâu”.
Tô Vũ cúi đầu nhìn nàng: “Nàng nỡ lòng để ta đi ư?”
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, bên trong hiện lên sự quả quyết, hồi lâu nàng mới thốt thành câu: “Không nỡ, nhưng chàng bắt buộc phải đi, nếu không sẽ chẳng kịp nữa”.
Tô Vũ nói: “Nhưng ta cũng không nỡ rời đi”.
Nói rồi, hắn nắm lấy tay Thẩm Nguyệt, dẫn nàng chạy nhanh ra khỏi ngõ cụt.
Giờ phút này, Thẩm Nguyệt cũng nghe thấy những tiếng bước chân đang tiến sát lại gần, đám người kia đang tìm tới gần chỗ họ.
Khoảng cách gần đến mức như chỉ cách nhau đúng một bức tường, chỉ cần đám người kia chạy qua góc cua là sẽ phát hiện ra bọn họ.
Đầu óc Thẩm Nguyệt như căng ra, nàng giãy khỏi tay Tô Vũ nhưng không ngờ Tô Vũ lại càng nắm chặt hơn.
Thẩm Nguyệt vội nói: “Bọn họ vẫn chưa tìm tới mà chàng lại muốn chủ động chạm mặt trước ư?”
Rời khỏi đoạn ngõ cụt này thì chỉ còn lại một con đường duy nhất, nếu như giữa đường chạm mặt đối phương, vậy thì coi như xong.
Thẩm Nguyệt vừa dứt lời, Tô Vũ đã đột ngột nắm lấy tay nàng, nhanh chóng kéo nàng vào trong một sân nhà của một hộ dân bên ngoài ngõ hẻm.
Sân vốn là cửa có cài then, nhưng hắn vừa khẽ cử động tay đã làm gãy then cài.
Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy có gì đó xẹt qua trước mắt, sau đó là nàng đã vào trong sân viện, lưng áp sát cánh cửa, còn Tô Vũ thì đứng trước mặt, cánh tay cong lại chống lên cửa, ngang tầm với mặt nàng.
Thẩm Nguyệt cố gắng nín thở, gần như cùng lúc đó, đám người kia cũng chạy vụt qua góc tường về phía ngõ cụt.
Nếu như Tô Vũ chậm một chút thôi thì chỉ e bọn họ sẽ bị đám người kia phát hiện.
Những người kia đang áp sát phía ngõ cụt, cả hai nhìn thấy từng bóng người chạy vụt ngang thông qua khe hở của cánh cửa.
Tô Vũ chú ý động tĩnh bên ngoài cửa, còn Thẩm Nguyệt lại chỉ mải ngắm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn.
Cho dù có người ở bên ngoài, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy vô cùng an toàn trong vòng tay của Tô Vũ.