Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Liễu Mi Vũ điên cuồng nói: "Ngươi có biết hay không, nếu như không có ngươi thì tướng quân vốn dĩ là của ta, vị trí phu nhân tướng quân này cũng là của ta! Tất cả những thứ thuộc về ta cuối cùng đều bị ngươi cướp đoạt đi!"

"Ta và tướng quân vất vả lắm mới có thể tu thành chính quả, sao lúc nào ngươi cũng xuất hiện như âm hồn bất tán? Ta không cho phép ngươi xuất hiện ở trước mặt tướng quân, ta không cho phép ngươi ở trong nhà này, ta muốn ngươi phải biến mất vĩnh viễn!"

Thực ra nàng ta chỉ sợ trong lòng Tần Như Lương vĩnh viễn vẫn có một nơi thuộc về Thẩm Nguyệt luôn bị khóa chặt ở đáy lòng.

Liễu Mi Vũ không bao giờ có thể nhìn thấy hoặc chạm tới đó.

Nàng ta rất sợ Thẩm Nguyệt sẽ lại đi vào trong trái tim của Tần Như Lương một lần nữa.

Tần Như Lương sẽ lại yêu Thẩm Nguyệt một lần nữa.

Sự thật cuối cùng đã chứng minh rằng dù nàng ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể tránh khỏi kết quả như vậy.

Cuối cùng tất cả những toan tính của nàng ta đều đã trở thành con số không.

Liễu Mi Vũ nói: "Thẩm Nguyệt, ngươi đã cướp hết mọi thứ của ta! Ta không thể căm hận ngươi hay sao?"

Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Là do tự ngươi cảm thấy bất an, ngươi đã dùng đủ mọi thủ đoạn để phá vỡ tình cảm giữa Tần Như Lương và ta, vậy mà còn dám trách ta đoạt hết mọi thứ của ngươi?"

Nàng vẫn chậm rãi lạnh nhạt nói: "Mi Vũ, ngươi phải biết làm chuyện gì cũng phải trả giá. Người không thể luôn luôn may mắn như vậy đâu".

Liễu Mi Vũ rơi lệ đầy mặt, không cam lòng nói: "Thẩm Nguyệt, ngươi đang rất đắc ý có phải không? Đừng tưởng rằng hiện tại tướng quân tiếp nhận ngươi một lần nữa mà đắc ý, ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không bao giờ đạt được mục đích đâu!"

"Tướng quân rời xa ta chỉ là tạm thời. Ta tin rằng trong lòng chàng vẫn còn yêu ta, sau này chàng sẽ trở lại với ta, cũng sẽ yêu thương, sủng ái ta như trước..."

Liễu Mi Vũ the thé nói: "Còn ngươi chẳng qua chỉ là một đứa tiện nhân cướp đoạt tình cảm của người khác! Ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định có biện pháp vạch mặt ngươi, để cho tướng quân nhìn thấy gương mặt thật của ngươi ghê tởm đến mức nào!"

Khi Tần Như Lương bước ra từ phía sau bình phong, Liễu Mi Vũ vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn ta thì cả người đã ngây ra như phỗng, lời nói hung ác trong miệng cũng đột ngột dừng lại.

Toàn thân Liễu Mi Vũ run lên, lời nói không còn mạch lạc, chật vật nói: "Tướng... tướng quân, chàng... sao chàng sao lại ở đây?"

Tần Như Lương bước từng bước tới mà không lên tiếng, hướng ánh mắt đen tối xa lạ nhìn về phía nàng ta.

Thẩm Nguyệt bên cạnh trầm ngâm nói: "Chắc là không xong rồi, mấy lời nói tốt đẹp của ngươi chắc sẽ không thành hiện thực đâu. Tần Như Lương, nếu như ta nói lại cho ngươi nghe những lời này thì ngươi chắc chắn sẽ không tin. Bây giờ ngươi nghe nàng ta tự mình nói, chắc chắn là có sức thuyết phục hơn đúng không?"

“Là ngươi”, Liễu Mi Vũ hung hăng hét lớn với Thẩm Nguyệt: “Ngươi dám lừa gạt ta, giấu tướng quân ở trong phòng của ngươi?"

Thẩm Nguyệt nói: "Ta không hề giấu, là trước khi ngươi tới đây thì tướng quân tình cờ cũng đang ở nơi này. Không phải ngươi muốn cầu xin cho ca ca của ngươi hay sao? Bây giờ tướng quân đang có mặt ở đây, ngươi có thể trực tiếp cầu xin rồi đó".

“Tiện nhân, ngươi dám hại ta, ta sẽ giết chết ngươi!”, Liễu Mi Vũ lập tức lao về phía Thẩm Nguyệt như muốn xé xác nàng.

Đáng tiếc, trước khi nàng ta có thể chạm vào Thẩm Nguyệt thì Tần Như Lương đã chặn trước mặt nàng ta, nắm lấy cổ tay nàng ta rồi ném nàng ta xuống đất không thương tiếc.

Liễu Mi Vũ nắm lấy góc quần áo của Tần Như Lương, từ từ trượt xuống đất, quỳ xuống trước mặt Tần Như Lương, khóc lóc nói: "Tướng quân... không phải như vậy đâu, là ả ta cố ý hãm hại Mi Vũ... tướng quân... chàng phải tin ta... Mi Vũ thực sự yêu chàng..."

Tần Như Lương không chút động lòng, hồi lâu mới nói: "Nàng bảo nàng ta cố ý hại nàng? Từ đầu đến cuối ta không hề nghe nàng ta nói một câu, toàn bộ đều là nàng nói".

"Đều là do ả ta âm mưu..."

Tần Như Lương trầm mặc nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh như băng không còn một tia thương hại, lời hắn ta nói ra lại nghe vô cùng bình tĩnh: "Kẻ âm mưu thủ đoạn nhất ở đây chính là nàng. Ta chưa từng gặp nữ nhân nào tâm cơ thâm trầm, không từ thủ đoạn giống như nàng".

"Không phải... Không phải như thế..."

Tần Như Lương chậm rãi nói từng chữ một: "Nàng nói người khác hại nàng, nàng nói người khác ác độc, nhưng người xấu xa nhất không phải là người khác mà chính là nàng. Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư xấu xa phức tạp không ai sánh được”.

Tần Như Lương nói: "Nếu hôm nay nàng rời đi thì ta sẽ coi như nàng chưa từng xuất hiện. Bằng không, đừng trách ta đích thân đuổi nàng ra khỏi cửa".

Hương Lăng ở bên cạnh sững sờ.

Vốn dĩ nàng ta muốn thuyết phục Liễu Mi Vũ đến làm hòa, nhưng cuối cùng không ngờ lại có kết quả như vậy.

Liễu Mi Vũ trước đây đã làm quá nhiều điều sai trái, đúng là không thể quay đầu được nữa.

Liễu Mi Vũ nước mắt lưng tròng nhìn Tần Như Lương, không thể tin mà nói: "Chàng muốn đuổi ta đi sao?"

"Đúng!"

Liễu Mi Vũ lắc đầu: "Nhưng chẳng phải chàng đã nói... chàng sẽ bảo vệ ta cả đời cho ta một ngôi nhà êm ấm hay sao?"

"Đúng là ta đã nói, nhưng bây giờ ta không muốn giữ lời nữa".

"Sao chàng có thể không giữ lời, sao chàng có thể không giữ lời được! Tướng quân, ta đã ở bên cạnh chàng lâu như vậy... Chàng không thể đuổi Mi Vũ đi... Chàng hãy nghĩ lại tình cảm mà chúng ta từng có..."

Tần Như Lương nói: "Chỉ cần ta nghĩ đến khoảng thời gian sớm tối bên nàng thì ta đã cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn ra".

Đôi mắt hắn ta nặng trĩu, hắn ta nói: "Vậy mà ta lại có thể ở cùng nàng nhiều năm như vậy".

Chương 450: Vậy là xong rồi sao?

Hắn ta cúi xuống nắm lấy cổ tay của Liễu Mi Vũ rồi kéo nó ra khỏi góc áo của mình, sau đó hắn ta lại nói: "Liễu Thiên Tuyết, cho dù trước đây ta biết nàng đã làm nhiều việc không đúng, cho dù ta tận mắt nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác chung chạ với nhau, cho dù ta biết nàng vì bảo vệ ca ca mà lừa gạt ta, thậm chí cho dù ta biết nàng âm mưu muốn lấy đi mạng sống của Thẩm Nguyệt và đứa trẻ, thì ta cũng cảm thấy trong đó có sai lầm cùng trách nhiệm của ta, ta chưa từng cảm thấy được nàng đê tiện độc ác, hạ lưu vô sỉ đến như vậy".



Ngay từ đầu nàng ta đã bày mưu tính kế dắt mũi hắn ta.

Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái mét.

Tần Như Lương nói: "Bây giờ chỉ cần chạm vào nàng một chút cũng khiến cho ta cảm thấy dơ bẩn vô cùng".

Tay của hắn ta nhìn thì có vẻ vô lực nhưng lại không biết đã dùng bao nhiêu quyết tâm để hoàn toàn đẩy Liễu Mi Vũ ra khỏi thân thể của mình.

Tần Như Lương dứt khoát nói: "Nàng đi đi, đời này ta không muốn gặp lại nàng nữa".

"Ta không đi! Ta không đi!", Liễu Mi Vũ lại bám lấy y phục của Tần Như Lương: "Cho dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi tướng quân!"

"Bây giờ ta sẽ không cầu xin cho ca ca của ta nữa có được không? Ta cầu xin tướng quân... đừng đuổi ta đi..."

Liễu Mi Vũ thương tâm khóc lóc: "Mọi chuyện trước kia là do ta sai, ta sẽ sửa... ta nhất định sẽ sửa, chỉ cần không bị đuổi đi... tướng quân, ta là Mi Vũ của tướng quân, ta đã bầu bạn bên cạnh tướng quân lâu như vậy... chàng không thể vô tình với ta..."

"Bây giờ nàng không chịu đi, thật sự muốn ta mỗi ngày nhìn thấy nàng đều phải nhớ đến những chuyện bẩn thỉu mà nàng làm hay sao?"

"Tướng quân, ta đã biết sai rồi! Ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa...", nàng ta nắm chặt y phục của Tần Như Lương, còn chỉ tay về phía Thẩm Nguyệt.

"Về sau ta sẽ không hại nàng ta, cũng sẽ không hận nàng ta... nếu tướng quân thích nàng ta thì Mi Vũ cũng sẽ không bao giờ ngăn cản... Mi Vũ chỉ cầu xin tướng quân không đuổi ta đi... ta thật sự yêu chàng, ta không thể rời xa người..."

"Nàng thật sự yêu ta mà lại tước đoạt những điều mà ta yêu?", Tần Như Lương bình tĩnh đến lạnh lùng nói: “Từ mỗi lời nàng nói, từ mỗi lời ta nghe được thì ta thấy nàng chỉ yêu chính bản thân mình. Bởi vì nàng chỉ yêu bản thân mình cho nên nàng luôn muốn có tất cả, và nàng có thể làm bất cứ điều gì chỉ để thỏa mãn bản thân”.

Nếu nàng ta yêu Tần Như Lương thì sao lại lại tước đoạt người hắn ta yêu, che giấu hắn ta nhiều năm như vậy? Nàng ta yêu Tần Như Lương nhưng chỉ quan tâm đến việc nàng ta có thể nhận được bao nhiêu từ hắn ta hay sao?

Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền thấy được rõ ràng thứ mà nàng yêu chỉ có sự bảo vệ của Tần Như Lương, nàng chỉ muốn có được tình yêu của Tần Như Lương.

Nàng ta không bao giờ muốn đánh đổi, chỉ muốn nhận lấy tất cả cho riêng mình.

Tình yêu như vậy càng lúc càng khiến cho Tần Như Lương cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi.

Tần Như Lương nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, ta và nàng cuối cùng cũng đã kết thúc. Bao năm qua ta chưa bao giờ đối xử tệ với nàng, tự nhận không thẹn với lương tâm. Ta khuyên nàng nên tự rời đi trước khi ta trở mặt".

Liễu Mi Vũ hỏi: "Nếu ta không muốn rời đi thì sao?"

Tần Như Lương nhìn nàng hồi lâu, ngay lúc Liễu Mi Vũ nghĩ hắn ta vẫn còn động lòng thì nàng ta lại nghe thấy hắn ta nói: "Nàng muốn kết thúc như Hương Phiến sao?"

Liễu Mi Vũ sững người một lúc, sau đó lộ vẻ tuyệt vọng nói: "Tướng quân có cần phải nhẫn tâm như vậy không?"

Tần Như Lương nói: "Ta còn có thể nhẫn tâm hơn như vậy nữa, ta có thể tiễn nàng đi đoàn tụ với Liễu Thiên Hạc với thân phận Liễu Thiên Tuyết".

Liễu Mi Vũ trừng mắt, có lẽ nàng ta không thể tin được rằng những lời như vậy lại thoát ra khỏi miệng Tần Như Lương.

Nàng ta mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.

Tần Như Lương biết nàng ta sẽ lựa chọn như thế nào. Nàng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.

Sau đó khi Hương Lăng nhận lệnh của Tần Như Lương lôi Liễu Mi Vũ ra khỏi Trì Xuân Uyển, nét mặt của Liễu Mi Vũ như dại ra, không hề có phản ứng.

Bầu không khí trong phòng đột ngột trở nên im lặng.

Bóng lưng cao lớn của Tần Như Lương có chút hiu quạnh uể oải, hắn ta một tay giữ lấy mép bàn, quay lưng về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nói: "Có vẻ như niềm vui bất ngờ đã biến thành cú sốc không ngờ".

"Cô đã sớm biết nàng ấy đã làm những việc này sao?"

"Trước đây có nghe kể một chút, nhưng những chuyện cụ thể thì đến ngày hôm nay ta mới biết".

Ngừng một chút, Thẩm Nguyệt lại bình thản nói: "Tần Như Lương, nếu trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái thì ngươi cũng có thể tha thứ cho nàng ta. Ta chỉ muốn ngươi biết được mọi chuyện, về việc ngươi muốn giải quyết như thế nào thì ta không định xen vào".

"Tha thứ cho nàng ấy sẽ càng khiến ta cảm thấy khó chịu hơn", hắn ta yếu ớt hạ tay xuống khỏi mép bàn, bước đi về phía cửa rồi nói: “Cô nhất định sẽ cho rằng ta là đồ ngốc".

Tần Như Lương sải bước rời đi mà không đợi Thẩm Nguyệt trả lời.

Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn ta, kỳ thật nàng ta cũng không nghĩ vậy.

Thôi thị là người phản ứng đầu tiên, bà ta vội vàng đóng cửa để chắn gió lạnh bên ngoài.

Ngọc Nghiên vẫn còn đang sững sờ, nàng ta nói: "Liễu thị vậy là đã xong rồi sao? Ả ta sẽ không bao giờ có thể trở mình được nữa?"

"Xem như là vậy đi".

“Mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy sao?”, Ngọc Nghiên nói: “Ta không cảm thấy sảng khoái khi trả thù được một chút nào”.

Thẩm Nguyệt cười nói: "Báo thù chưa bao giờ là chuyện sảng khoái. Hơn nữa, chuyện này không thể gọi là báo thù".

"Công chúa, nhớ đến những chuyện Liễu thị đã từng làm, thật sự có chém ả ta ngàn đao cũng không oan! Ả ta gian xảo thủ đoạn, tỉ mỉ dựng lên nhiều âm mưu như vậy mà còn dám hận công chúa, trên đời này sao lại có kẻ không biết xấu hổ đến thế chứ!"

Chương 451: Hận đến thấu xương

Ngọc Nghiên tức giận nói: " Rõ ràng ả ta còn đáng giận hơn Hương Phiến. Hương Phiến còn phải chịu kết cục kia, thế mà bây giờ tướng quân lại chỉ đuổi ả ta đi".



"Theo nô tỳ thấy thì cho dù có bán ả ta vào Minh Nguyệt Lâu hay là đưa ả ta đến bầu bạn với ca ca của mình thì cũng không hề oan một chút nào".

"Đây có lẽ là lần cuối cùng Tần Như Lương thương xót Liễu Mi Vũ. Đó là việc của họ, ta không quan tâm".

Sau sự việc này, Tần Như Lương đã tuyên bố ở trong phủ tướng quân rằng Liễu Mi Vũ sẽ không còn là nhị phu nhân của phủ tướng quân nữa.

Hắn ta không công khai bỏ nàng ta trước mặt công chúng đã là rất thương xót nàng ta rồi.

Vì Liễu Mi Vũ đã không còn là nhị phu nhân nữa nên nàng ta phải rời khỏi phủ tướng quân.

Chỉ có điều nàng ta vẫn còn lưu luyến cuộc sống ở nơi này, vẫn còn có chút ảo tưởng đối với Tần Như Lương, ảo tưởng hắn ta sẽ hối hận, ảo tưởng hắn ta sẽ hồi tâm chuyển ý.

Liễu Mi Vũ không muốn rời khỏi Phù Dung Uyển, nhưng nàng ta đã không còn khóc lớn như trước nữa.

Khi quản gia mang người tới yêu cầu Liễu Mi Vũ rời đi, nàng ta đột nhiên cầm dao găm đặt lên cổ mình rồi nói: "Nếu các ngươi muốn đuổi ta đi thì ta sẽ chết ở đây!"

Quản gia không muốn gây ra tai nạn chết người cho nên cũng không thể tiếp tục làm căng.

Quản gia đã không thể làm căng, cho nên đành phải đến xin chỉ thị của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Nếu nàng ta muốn ở lại thì cứ để nàng ta ở lại thêm vài ngày. Đợi đến ngày Liễu Thiên Hạc bị hành hình thì nàng ta chắc chắn sẽ ra ngoài thôi".

Rất nhanh đã đến ngày Liễu Thiên Hạc bị hành hình.

Có rất nhiều dân chúng đã đến xem từ sáng sớm.

Nghe nói hôm nay sẽ xử tử một phạm nhân theo địch phản quốc, hắn ta đã làm hại vô số binh sĩ Đại Sở phải chết trên chiến trường.

Khi nhắc đến hắn ta thì dân chúng đều nghiến răng nghiến lợi căm thù. Những binh sĩ Đại Sở chết trên chiến trường đều từ những gia đình ở đây mà ra.

Lúc trước bọn họ tiễn binh sĩ xuất chinh, cuối cùng lại không đợi được ngày trở về, làm sao bọn họ có thể không cảm thấy bi phẫn thống khổ cho được?

Bây giờ đã bắt được tên tội phạm phản nghịch, dân chúng đều đem sự phẫn nộ cùng thống khổ của mình trút lên người hắn ta.

Vì vậy khi Liễu Thiên Hạc bị xe tù chở ra phố, dân chúng trên đường oán hận ngút trời, tất cả đều ném rau thối trứng thối lên đầu Liễu Thiên Hạc.

Trên đường hắn ta bị chở đi còn bị vô số dân chúng mắng chửi.

Nếu không nhờ các binh sĩ hai bên duy trì trật tự thì e rằng những người này đã nhảy lên xé xác Liễu Thiên Hạc ngay tại chỗ rồi.

Tần Như Lương hôm nay là chủ thẩm, hắn ta cưỡi ngựa đi đầu. Ngoài ra còn có hai phó thẩm, Hạ Phóng chính là phó thẩm thứ nhất.

Sáng hôm nay, Thẩm Nguyệt dậy rất sớm.

Ngọc Nghiên và Thôi Thị thu xếp rửa mặt sau đó dùng điểm tâm.

Khi Ngọc Nghiên thay quần áo cho Thẩm Nguyệt, nàng ta hỏi: "Hôm nay công chúa phải ra ngoài sao?"

"Tất nhiên rồi", Thẩm Nguyệt hơi nâng cằm lên, thản nhiên cài cúc cổ áo, nhàn nhạt nói: "Hôm nay là một ngày trọng đại".

Ngọc Nghiên vui vẻ nói: "Vậy thì nô tỳ sẽ đi chuẩn bị sau khi công chúa ăn sáng xong. Công chúa có muốn gọi Liễu thị đến không?”

"Gọi nàng ta đi, để nàng ta còn có cơ hội nói lời từ biệt với ca ca".

Dù sao thì Liễu Mi Vũ cũng không muốn rời khỏi Phù Dung Uyển, nhưng nàng ta đã nghe nói hôm nay là ngày xử tử ca ca Liễu Thiên Hạc, nếu như hôm nay không thể gặp được thì cả đời này hai huynh muội cũng không thể gặp lại nhau.

Cuối cùng nàng ta vẫn không thể cứu Liễu Thiên Hạc, chỉ có thể đi đưa tiễn hắn ta.

Ngọc Nghiên lấy một chiếc áo choàng khoác lên người Thẩm Nguyệt, nàng đứng ở cửa đợi một lúc, quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Mi Vũ rốt cuộc cũng đã chịu bước ra khỏi cửa, đám hạ nhân trong phủ tướng quân giống như vừa tiễn được một ôn thần, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Mi Vũ bước đến gần hơn, nhưng nàng ta đã không còn sức để tranh đấu với Thẩm Nguyệt nữa.

Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: "Ngươi đối với Liễu Thiên Hạc đúng là tình thâm nghĩa trọng, cho dù hắn ta đã phản bội ngươi để cho tướng quân biết những chuyện không nên biết. Nếu như ngươi đối với tướng quân cũng tình thâm nghĩa trọng giống như vậy thì tốt quá".

Liễu Mi Vũ cúi đầu, toàn thân run run, không dám nói lời nào.

Nàng ta sợ rằng ngay khi nàng ta vừa lên tiếng thì Thẩm Nguyệt sẽ đổi ý, thậm chí sẽ không để nàng ta đi gặp Liễu Thiên Hạc lần cuối.

Thẩm Nguyệt không chậm trễ, lập tức lên xe. Mặc dù bị người khác khinh thường nhưng Liễu Mi Vũ vẫn vào trong xe ngựa, họ cùng nhau đi đến nơi hành quyết.

Khi gần tới nơi, thật không ngờ đám đông trên đường càng lúc càng kéo đến chật cứng khiến cho xe ngựa không thể di chuyển dễ dàng được.

Thẩm Nguyệt vén rèm lên, nhìn thấy dân chúng trên đường đang tràn đầy phẫn nộ, liên tục mắng chửi cả nhà Liễu Thiên Hạc, rồi lại mắng chửi đến mười tám đời tổ tông của hắn ta.

Nàng liếc nhìn Liễu Mi Vũ rồi nói: "Ngươi có nghe thấy gì không? Tất cả những người có con trai và chồng chết trên chiến trường đều hận Liễu Thiên Hạc thấu xương".

Liễu Mi Vũ nép mình trong góc, cắn chặt đôi môi tái nhợt, lặng lẽ run rẩy.

Những người bên ngoài chỉ muốn Liễu Thiên Hạc chết, đối với nàng ta mà nói thì chẳng khác nào dã thú, cực kỳ đáng sợ.

Xe ngựa thực sự không thể đi được nữa, vì vậy Thẩm Nguyệt đã mang theo Ngọc Nghiên và Thôi thị xuống xe đi bộ.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!