Theo luật lệ của Đại Sở, kẻ theo giặc phản quốc mà trước đó bản thân lại là khâm phạm bị triều đình lưu đày thì tội chồng thêm tội, hoàng đế hạ ý chỉ, xử tử ngay tại chỗ, ngũ mã phanh thây ở chợ.
Tần Như Lương nhận lệnh chấp hành.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, vết thương của Liễu Mi Vũ hiển nhiên đã khá hơn nhưng nàng ta vẫn còn rất yếu.
Khi nghe nói ca ca ruột của mình bị triều đình phán ngũ mã phanh thây thì hoảng sợ ngất xỉu, Hương Lăng hầu hạ một lúc mới lấy lại sức.
Liễu Mi Vũ vừa tỉnh lại, miệng đã lẩm bẩm: “Ca ca không thể chết, không thể chết… Ta đi cầu xin tướng quân”.
Liễu Mi Vũ cố chấp muốn xuống giường, chạy đến chủ viện nhưng tiếc là Tần Như Lương đã đóng cửa không gặp.
Nàng ta ở bên ngoài bật khóc: “Cầu xin tướng quân tha cho ca ca của ta… Trên thế giới này, ta chỉ còn lại một người thân là ca ca”.
Không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào của Tần Như Lương, sau đó trời còn đổ một trận tuyết nhỏ, thời tiết lại lạnh, Hương Lăng chỉ đành dìu Liễu Mi Vũ về và khuyên bảo: “Phu nhân đừng để thương thân thêm nữa, về trước rồi hẵng nói”.
Không lâu sau, tuyết rơi phủ kín mặt đất, phủ trắng trên bậc thềm trước cửa.
Liễu Mi Vũ không chịu đứng lên, tuyết rơi trên là váy, lên tóc nàng ta, làm nổi bật tấm thân yếu đuối nhu nhược.
Nàng ta lạnh đến mức run lẩy bẩy trong màn tuyết.
Nhớ đến khi Thẩm Nguyệt mới gả đến vào hai năm trước, vì may đồ mới cho Tần Như Lương, “nàng” cũng chờ tới lạnh run trong màn tuyết.
Lúc đó Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đang tình chàng ý thiếp trong phòng, mặc kệ Thẩm Nguyệt.
Còn bây giờ lại đến lượt Liễu Mi Vũ trải nghiệm cảm giác này.
Ngọc Nghiên đem tin tức này về nói cho Thẩm Nguyệt: “Công chúa, chúng ta có cần sang đấy xem thử không?”
“Đến để giậu đổ bìm leo sao, ta không có hứng thú đó”.
Nàng không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm giữa Liễu Mi Vũ với Tần Như Lương, dù sao cũng chẳng liên quan đến nàng, muốn giải quyết thế nào, đó đều là chuyện của Tần Như Lương.
Cuối cùng Liễu Mi Vũ cũng không chịu đựng nổi, đau thương buồn bã rời đi.
Nửa năm nay, Hương Lăng tận mắt chứng kiến Liễu Mi Vũ ngày càng tiều tụy, thấy bộ dạng sống không bằng chết của nàng ta, người tỳ nữ này cũng có phần không kiềm lòng được.
Nếu trước đây nàng ta đã tạo quá nhiều nghiệt thì bây giờ cũng xem như đã gặp báo ứng rồi.
Hương Lăng nói: “Tướng quân không chịu gặp phu nhân, chi bằng phu nhân đi cầu xin công chúa đi”.
Cả người Liễu Mi Vũ run rẩy, hung hăng nhìn Hương Lăng: “Ngươi nói gì? Ngươi muốn ta đi cầu nàng ta à?”
Hương Lăng nói: “Nếu phu nhân không muốn thì thôi, xem như nô tì chưa nói gì. Bây giờ, quan hệ giữa phu nhân và tướng quân không tốt, tướng quân khó mà dao động nhưng công chúa và tướng quân lại thân thiết như thế, nếu công chúa nói vài câu trước mặt tướng quân…”
Liễu Mi Vũ chắc như đinh đóng cột: “Bảo ta đi cầu xin nàng ta, chuyện này tuyệt đối không thể”.
Hương Lăng nói: “Phu nhân, chuyện đã đến nước này, lẽ nào phu nhân vẫn không chịu thỏa hiệp sao? Nô tì nghĩ, nếu phu nhân muốn có được sự tha thứ của tướng quân, có lẽ phu nhân phải có được sự khoan thứ của công chúa trước đã… Lẽ nào phu nhân muốn tướng quân lạnh nhạt với mình cả đời sao?”
Đương nhiên Liễu Mi Vũ không muốn như vậy, nàng ta oán hận nói: “Nhưng ta không thể cúi đầu, nuốt không trôi cơn giận này”.
“Vậy phu nhân có còn muốn xin tướng quân khai ân tha cho huynh trưởng không?”
Liễu Mi Vũ vừa căm phẫn vừa giãy giụa.
Hương Lăng lại nói: “Nô tì phải nhắc nhở phu nhân là nếu đi cầu xin công chúa, phu nhân cần thật lòng thật dạ mới được. Chỉ có như thế, tướng quân mới tha thứ cho phu nhân”.
Suy cho cùng, Hương Lăng cũng chăm sóc cho Liễu Mi Vũ đã lâu, nàng ta vừa không muốn đắc tội Thẩm Nguyệt vừa không muốn đến lúc cuối cùng, Liễu Mi Vũ lại rơi vào kết cục thê thảm.
Cả phủ vui vẻ hòa thuận có gì không tốt chứ?
Một lúc sau, Liễu Mi Vũ hít sâu một hơi, đè nén sự căm hận trong lòng xuống mà nói: “Chỉ sợ dù ta muốn cúi đầu xin tha thứ, nàng ta cũng sẽ không chấp nhận”.
Hương Lăng nói: “Phu nhân không thử làm sao biết được?”
Muốn cứu Liễu Thiên Hạc nhưng Liễu Mi Vũ cũng chẳng còn cách nào khác, nàng ta không thể trơ mắt nhìn Liễu Thiên Hạc chết.
Cuối cùng nàng ta cũng nghe lời Hương Lăng, thử đi hòa giải với Thẩm Nguyệt.
Không cần biết trong lòng có bao nhiêu thành ý, dù sao nàng ta cũng đã chủ động đi rồi.
Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt cùng vào trong cung thăm Bắp Chân, hắn ta không thể để Thẩm Nguyệt vào cung một mình.
Lần này Thẩm Nguyệt chỉ lo chú ý đường đi nước bước trong cung để xem có sơ hở nào lợi dụng được không, muốn cứu Bắp Chân ra khỏi đó thì phải tránh được bao nhiêu thị vệ, chạy thoát khỏi mấy tầng cửa cung.
Nhưng đợi sau khi thăm dò địa hình, Thẩm Nguyệt mới phát hiện đúng là khó càng thêm khó.
Tần Như Lương đưa Thẩm Nguyệt về Trì Xuân Uyển, sau đó nàng cũng không nhàn rỗi, chăm chú vẽ lại địa hình trong cung.
Dĩ nhiên Tần Như Lương cũng ở trong Trì Xuân Uyển chỉ cho nàng cách bố trí canh phòng và bảo vệ trong cung.
Chỗ vườn ngự uyển nuôi nấng Bắp Chân kìa nằm ở khu vực giữa của hoàng cung, muốn ra ngoài cửa cung thì đều phải trải qua tầng lớp canh giữ sâm nghiêm.
Hơn nữa hoàng đế trông giữ rất chặt, trong ngoài vườn ngự uyển đều có thị vệ đại nội canh giữ.
Tần Như Lương trầm giọng nói: “Nếu cô muốn dùng vũ lực đưa Bắp Chân ra ngoài thì cực kỳ nguy hiểm. Dù phải cần giết thằng bé, hoàng thượng cũng sẽ không để nó sống sót ra ngoài”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu mua chuộc người trong cung để lén đưa Bắp Chân ra ngoài thì sao? Trong cung không thiếu loại người có lòng riêng, không chừng sẽ đục nước béo cò được”.