Mới vài ngày ngắn ngủi không gặp, Thẩm Nguyệt cũng không thấy lạ, nàng buột miệng hỏi: “Ngươi nóng lòng tới Phù Dung Uyển thăm Liễu Mi Vũ à?”
Tần Như Lương đứng trước mặt Thẩm Nguyệt trông có vẻ rất to lớn: “Ta tới tìm cô. Không ngờ cô cưỡi ngựa nhanh đến vậy”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Có lẽ bởi vì ta đi trước ngươi một đêm đấy. Hạ Du cũng quay về rồi sao?”
“Về rồi, về cả rồi”.
Thẩm Nguyệt sững người, nàng biết câu nói của hắn ta bao hàm những ai.
Chẳng hiểu sao nàng thấy nặng lòng: “Nếu đã quay về, ngươi và Hạ Du đều có cả gia đình, về sau không cần vì ta mà mạo hiểu. Điều ta khẩn cầu không nhiều, chỉ mong ngày sau không đối địch với ngươi là được rồi”.
Tần Như Lương đáp: “Đáng ra cô không nên quay về, bây giờ lại khăng khăng đòi về, ngày sau muốn đi cũng không dễ dàng như vậy nữa. Nhưng chỉ cần ngày nào ta còn sống, nếu cô bằng lòng, cứ ở lại bên cạnh ta, để ta bảo vệ cô”.
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng, mỉm cười nói: “Nếu ngươi cứ bảo vệ ta mãi, ai sẽ bảo vệ ngươi? Ta vừa quay về, rõ ràng là củ khoai nóng bỏng tay, ai cầm vào người đó xui xẻo, chỉ có ngươi ngốc nhất, lại dám tiếp tục cầm”.
Tần Như Lương đáp: “Hiện tại cô vẫn là thê tử của ta, ta dồn hết sức bảo vệ cô là việc hết sức bình thường”.
Đã lâu lắm rồi Tần Như Lương không nhắc đến việc nàng vẫn là thê tử của hắn.
Thời gian cho phép nàng tự do đã kết thúc thật rồi.
Họ về đến kinh thượng là phải chấp nhận sự trói buộc của mối quan hệ này.
Tần Như Lương thấy nàng không nói gì nên nói tiếp: “Nàng tới phòng ăn trước đi, ta quay về tắm rửa rồi cùng nhau dùng bữa tối”.
Nói xong, Tần Như Lương nhanh nhẹn đi ngang qua người Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nghiêng người, quay đầu nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn ta: “Không định đi thăm Liễu Mi Vũ sao?”
Bước chân của Tần Như Lương khựng lại, hắn ta trầm giọng đáp: “Tạm thời vẫn chưa muốn gặp”.
Đợi khi Tần Như Lương đi rồi, Ngọc Nghiên chậc lưỡi, qua một lúc lâu mới hoàn hồn mà nói: “Công chúa à, nô tì cảm thấy tướng quân... như biến thành người khác ấy”.
Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên đi về phía phòng ăn, buột miệng hỏi: “Ngươi nói xem, hắn ta thay đổi ở đâu?”
“Cách đối đãi với công chúa đã thay đổi, cách đối xử với Liễu thị còn thay đổi hơn. Nếu là tướng quân của trước kia, sau khi quay về ắt sẽ chạy tới thăm Liễu thị ngay lập tức, đó là bảo bối của hắn ta mà. Bây giờ đột nhiên trở nên thấu tình đạt lý, nô tì cũng thấy không quen lắm”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Chắc là vì sau khi trải qua sinh tử, hắn ta đã coi nhẹ một số chuyện”.
Ngọc Nghiên nói: “Dù sao thì công chúa vượt ngàn dặm xa xôi cứu được tướng quân về, tướng quân cảm kích công chúa cũng là điều nên làm thôi. Bây giờ hắn ta như thế này, dù sao cũng tốt hơn trước kia”.
Thẩm Nguyệt hỏi chuyện xảy ra ở kinh thành trong nửa năm sau, Ngọc Nghiên kể lại hết mọi điều mà nàng ta được nghe được biết cho Thẩm Nguyệt nghe.
Tình hình biên giới hai người, do tin tức tắc nghẽn nên tin đồn cũng sai lệch ít nhiều.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt dẫn theo “sứ thần” Tô Vũ tới Dạ Lương đàm phán hòa bình, dùng ba tòa thành trì đổi lấy bình yên và ổn định cho hai nước, đó là sự thật không thể tranh cãi được.
Thời gian này trong kinh rất nhiều lời đồn, nghe nói công chúa đối mặt với thiên quân vạn mã của phe địch mà không hề hoảng loạn, sứ thần tới Dạ Lương càng có tài “uốn ba tấc lưỡi”, một mình khiêu chiến với đám quan văn của Dạ Lương, không hề yếu thế, tranh luận đến mức quần thần của Dạ Lương phải á khẩu.
Công chúa và sứ thần không chỉ có công đổi lấy hòa bình cho Đại Sở, dọc đường đi còn chăm lo dân tình, lấy mình làm gương, được bách tính yêu mến.
Khi nói đến những điều này, gương mặt Ngọc Nghiên lộ rõ vẻ tự hào: “Mỗi ngày nô tì sẽ kể những chuyện này cho Bắp Chân nghe, thằng bé lắng nghe chăm chú lắm”.
Thẩm Nguyệt cười nhạt như không: “Còn nhỏ như thế, thằng bé có hiểu được không?”
Ngọc Nghiên đáp: “Nô tì cảm thấy thằng bé có thể hiểu được. Mỗi lần nô tì kể chuyện, trông thằng bé háo hức lắm”.
Cứ nhắc đến Bắp Chân, nàng không khỏi thấy đau buồn.
Ngọc Nghiên nhất thời nhanh miệng nên quên không kiêng dè: “Xin lỗi công chúa, nô tì không nên nhắc mấy thứ này..”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Không sao, ta cũng muốn nghe thêm nhiều chuyện về Bắp Chân, ngươi kể lại rõ ràng cho ta nghe”.
Nửa năm qua nàng không ở bên cạnh Bắp Chân, cũng chỉ còn cách nghe Ngọc Nghiên kể nhiều hơn, nàng mới có thể biết thêm vài chuyện về thằng bé.
Về sau Tần Như Lương tiến vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nguyệt.
Các nha hoàn lần lượt bưng đồ ăn tiến vào, đặt lên bàn.
Thế nhưng gần như không cần đến Ngọc Nghiên hầu hạ bên cạnh.
Tần Như Lương biết sở thích của Thẩm Nguyệt, đích thân gắp mấy món mà trước kia Thẩm Nguyệt thích ăn vào bát của nàng.
Hắn ta xắn tay áo, không quan tâm đến vết thương khiến người khác khiếp hãi trên cổ tay. Cho dù cổ tay hắn ta dùng bao nhiêu sức lực, gắp thức ăn cũng lực bất tòng tâm, số ít rơi vãi ra bàn, nhưng hắn vẫn muốn dùng phương thức của mình để đối đãi tốt với Thẩm Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!