Thấy Tô Vũ muốn đi, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, bật thốt: “Trời tối rồi, ta không thích bóng tối, chàng đốt nến đi”.
Tô Vũ nhìn sắc trời, lúc này đã muộn, một mình Thẩm Nguyệt ở trong phòng chắc cũng buồn bực, thế là hắn đi tới chỗ bàn, đốt nến rồi mới đi.
Ghế của Thẩm Nguyệt cách bàn một khoảng nên nàng không chạm tới bàn được.
Nàng mở trừng mắt, bất lực nhìn Tô Vũ bình tĩnh rời khỏi phòng.
Tô Vũ đứng trước cửa phòng của Hạ Du, sau đó gõ cửa.
Hạ Du vẫn đang buồn bã vì mấy câu nói ban ngày của Thẩm Nguyệt, chẳng ngờ được Tô Vũ lại đến tìm mình nên cứ đứng sững ở cửa.
Tô Vũ bình tĩnh cất lời: “Vào phòng rồi nói”.
“À!”, Hạ Du tránh ra cho hắn đi.
Trong phòng, lúc này Tô Vũ đã rời đi, Thẩm Nguyệt có thể trấn tĩnh lại chứ không chỉ lo tức giận.
Nàng có thể tập trung tinh thần nghĩ cách cởi trói cho bản thân.
Cũng may trước lúc Tô Vũ đi, nàng đã yêu cầu hắn đốt nến, dù dây lụa trói chặt tay nàng thế nào thì lửa cũng có thể đốt được nó.
Ngọn nến trên bàn chính là món đồ quan trọng để nàng thoát ra.
Bởi vậy, khi Tô Vũ vừa rời khỏi thì Thẩm Nguyệt cũng không rảnh rỗi.
Nàng cố gắng nhích người đến gần cái bàn nhưng vì bị trói chặt nên vẫn còn cách một chút.
Sau đó, nàng nghiến răng, đầu ngón tay vê chặt góc khăn trải bàn, cố giật nó về phía mình.
Ngọn nến lập tức mất thăng bằng, rồi đổ nghiêng ra khăn trải bàn.
Thấy ánh lửa bén dần vào khăn trải bàn, Thẩm Nguyệt thầm cầu nguyện cho nó cháy thật nhanh.
Như thế, nàng có thể tháo dây trói cho bản thân.
Lửa dần lan ra cả tấm khăn trải bàn, sau đó từng tia lửa bắn sang chiếc ghế bên cạnh bàn.
Chiếc ghế đó cũng được phủ thêm vải lên trên, dần dần bị thiêu đốt từng chút.
Chỉ chốc lát sau, ánh lửa trong phòng sáng rực.
Đến lúc Tô Vũ quay về, hắn thấy Thẩm Nguyệt ngồi một mình trên ghế, xung quanh đều là lửa.
Hắn cảm thấy kỳ lạ, ném tất cả chỗ vải cháy xuống đất để nó tự lụi tàn sau khi cháy thành tro.
Hắn đặt lại giá nến, nói lấp lửng: “Nàng làm đổ à?”
Thẩm Nguyệt cúi đầu, hồi lâu không đáp lời.
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Nếu ta về muộn chút nữa thì nàng đã tự thiêu mình rồi đấy. Xem ra ta vẫn trói chưa đủ chặt”.
Hắn vừa nói vừa kéo dây lụa trên mành cửa xuống, giả bộ muốn trói chặt Thẩm Nguyệt hơn.
“Sao không nói gì, ta trách oan nàng hả?”, Tô Vũ cúi người trước mặt Thẩm Nguyệt, nhìn nàng cúi đầu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dịu dàng giơ tay chỉnh lại tóc mai giúp nàng.
Nhưng hắn còn chưa kịp thu tay về, trên tay đã bị chất lỏng nào đó nhỏ lên.
Tay hắn khựng lại.
Tiếp đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.
Tí tách rơi không ngừng.
Tô Vũ vuốt tóc Thẩm Nguyệt ra sau, khẽ nâng mặt nàng lên, để lộ khuôn mặt đong đầy nước mắt của nàng.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt mơ hồ, trong mắt long lanh nước, nàng không nhìn rõ khuôn mặt Tô Vũ mà chỉ thấy một bóng đen mơ hồ trước mặt.
Tô Vũ khẽ nói: “Đừng khóc, lần sau ta sẽ không để nàng ở trong phòng một mình. Vừa nãy ta cũng không đi xa, chỉ tới nói với Hạ Du mấy câu thôi”.
Giọng điệu dịu dàng ấm áp của hắn đang dỗ dành nàng.
Thẩm Nguyệt khàn khàn nói: “Chàng biết tại sao ta khóc rồi còn gì”.
Tô Vũ đáp: “Hay nàng cứ mắng ta, giận ta như trước đi”.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, giọng nói xen lẫn âm mũi nên hơi sụt sịt: “Ta nhớ lúc mình rời khỏi kinh thành, Bắp Chân mới có sáu tháng, thấy ta muốn đi, thằng bé lập tức khóc rất dữ. Ta cứ nghĩ mình sẽ về nhanh thôi, không ngờ đã nửa năm trôi qua rồi”.
“Hiện tại Bắp Chân đã một tuổi, ta cũng không biết thằng bé lớn chừng nào rồi”, Thẩm Nguyệt nức nở nói.
“Đúng, lúc mới biết mình mang thai thằng bé, ta vô cùng không vui, chẳng có bất cứ tình cảm gì với nó cả. Nhưng dần dần, thằng bé lớn lên từng ngày trong bụng ta”.
“Lúc ta sinh Bắp Chân thì suýt chút nữa mất mạng, ta cũng băn khoăn rất lâu, không biết cha nó là ai. Nhưng tất thảy những điều đó đều không quan trọng, ta đã buông bỏ việc tìm hiểu rồi, ta chỉ biết Bắp Chân chính là đứa bé mà mình sinh ra”.
“Tô Vũ, chàng muốn ta từ bỏ thằng bé mà không cảm thấy làm như vậy là tàn nhẫn lắm à? Hiện giờ, ta biết rõ thằng bé gặp nguy hiểm, biết rõ nó đang bị kẻ khác giam lỏng nhưng lại chẳng thể làm được gì”.
Giọng điệu Thẩm Nguyệt nghẹn ngào, nước mắt của nàng không ngừng tuôn rơi khiến bàn tay lành lạnh của hắn như phải bỏng.
Tô Vũ nói: “A Nguyệt, ta nói rồi, chỉ khi nàng sống tốt thì thằng bé mới ổn được. Hoàng đế dùng thằng bé để uy hiếp nàng, chứ không cần tính mạng của nó”.
“Chàng không biết người ta có câu “Chó cùng rứt dậu” sao?”, Thẩm Nguyệt nói: “Lỡ đâu hoàng đế giết thằng bé thì sao?”
Nàng rưng rưng nhìn hắn: “Dù sao thằng bé cũng không phải con chàng nên chàng không thương nó. Chàng luôn nhẫn tâm như vậy, nỡ lòng từ bỏ tất cả mọi người”.
Tô Vũ khẽ than: “Sao thằng bé lại không phải con ta chứ!”
“Vậy chàng cũng chỉ là cha hờ, cha dượng mà thôi. Còn đặt tên cho Bắp Chân là Tô Tiện, ta thấy chàng chỉ nói cho hay vậy thôi”. Thẩm Nguyệt nức nở: “Suy cho cùng chàng không hề coi nó như con trai ruột của mình”.
Tô Vũ lau nước mắt cho Thẩm Nguyệt, nhưng càng lau lại càng nhiều.
Hắn nói khẽ: “Nàng còn nhớ lần trước ta nói gì không. Kể cả Bắp Chân là con ruột của ta thì cũng chẳng quan trọng bằng nàng. Vào thời điểm nguy cấp thì vẫn phải từ bỏ thằng bé”.
“Bắp Chân và ta là máu mủ ruột rà, tâm liền tâm, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Tô Vũ im lặng hồi lâu, vẻ mặt chật vật, cuối cùng nói: “Đúng, máu mủ ruột rà, tâm liền tâm, sao có thể đơn giản được. Là ta tính sai ngay từ đầu, còn tưởng rằng có thể dễ dàng cắt đứt”.