Chỉ chốc lát sau, ga giường đã nhăn nhúm, quần áo của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cũng xộc xệch.
Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng phải muốn phân rõ địa vị quân thần với ta sao, ta là quân, chàng là thần, giờ ta ra lệnh cho chàng mau thả ta ra!”
Tô Vũ không hề động đậy.
Thẩm Nguyệt tiếp tục nói: “Tô Vũ, chàng to gan lắm, dám bắt cóc cả Tĩnh Nguyệt công chúa. Chàng không cho ta đi cứu Bắp Chân, nếu ngày nào đó ta thượng vị, ta sẽ là kẻ đầu tiên không tha cho chàng! Ta sẽ khiến chàng sống không nổi, Tô Vũ!”
Thẩm Nguyệt chẳng rõ suốt đêm ấy mình đã nói bao nhiêu câu, lời dễ nghe lẫn khó nghe đều có cả, nhưng vẫn chẳng thể thuyết phục được Tô Vũ.
Mãi đến lúc hừng đông, bóng đêm ngoài cửa sổ nhạt dần, Thẩm Nguyệt nằm co ro ở bên trong, mái tóc đen xõa tung. Nàng thật sự nản lòng thoái chí, không nói bất cứ câu nào.
Hạ Du và Tần Như Lương ở bên ngoài đã thức dậy, sắp xếp xong xuôi hành lý và ngựa để chuẩn bị lên đường.
Nến trong phòng đã cháy hết, chỉ còn lại một chút sáp nến.
Tô Vũ rời giường trước, sau đó cúi xuống bế ngang Thẩm Nguyệt đang co ro lên.
Thẩm Nguyệt vẻ mặt xa cách nằm trong ngực hắn.
Hắn nói: “Vậy cũng tốt, đêm qua hao hết sức thì hôm nay có thể an phận lên đường”.
Tô Vũ dùng mũi chân đá mở cửa phòng, ôm Thẩm Nguyệt đi ra ngoài.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, Thẩm Nguyệt bỗng nói khẽ: “Tô Vũ, nếu Bắp Chân gặp chuyện gì thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho bản thân, cũng sẽ không tha thứ cho chàng”.
Bước chân của Tô Vũ thoáng khựng lại, song cuối cùng hắn vẫn ôm nàng ra khỏi viện tử, đặt vào xe ngựa.
Xe ngựa xuôi nam theo ý Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt tựa người trong xe nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài thông qua khe hở màn cửa sổ, lúc này vẫn còn sớm, trên đường vô cùng yên tĩnh, càng rời xa kinh thành thì lòng của nàng cũng ngày càng bay xa hơn.
Hạ Du cất lời: “Thẩm Nguyệt, cô đừng trách đại học sĩ, hắn làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cô thôi”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Hạ Du, ngươi cũng không muốn về kinh thành à?”
“Đợi những chuyện này qua đi thì ta sẽ về”, Hạ Du đáp.
“Vậy cha ngươi thì sao?”
“Ông ta ấy à…”. Đến lúc nghe người khác nhắc đến người cha đáng ghét luôn miệng mắng mình là bùn loãng không thể trát nổi tường lần nữa, oán hận trong lòng Hạ Du cũng đã phai nhạt phần nào: “Ông ta luôn cho rằng ta chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết gây phiền phức cho ông ta. Lần này ta sẽ làm chuyện mà ta cho là đúng đắn để ông ta chống mắt lên coi”.
Thẩm Nguyệt nói: “Cha ngươi là thừa tướng Đại Sở, ta và hoàng đế là kẻ địch, về sau cũng sẽ là kẻ địch với cha ngươi, ngươi đã từng nghĩ tới chuyện đó chưa? Ngươi không sợ hoàng đế Đại Sở sẽ bắt cha ngươi và cả Hạ gia làm con tin để ép buộc ngươi sao?”
Hạ Su sững sờ, im lặng hồi lâu.
Hắn ta chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu ngày đó tới thật thì hắn ta nên lựa chọn thế nào đây?
Suy cho cùng, hắn ta không thể vứt bỏ người nhà nhưng cũng không muốn phản bội Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt rầu rĩ nói: “Tin ta đi, nếu còn đi tiếp thì sớm muộn cũng có ngày ngươi phải đối diện với tất thảy những thứ đó”.
Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn Tần Như Lương, lại nói: “Cả ngươi nữa, ngươi cũng không định về kinh sao? Phủ tướng quân bao nhiêu nhân khẩu như vậy làm sao đây? Còn cả Mi Vũ mà ngươi yêu thương nhất nữa, nên làm thế nào?
Ngươi vốn là đại tướng quân của Đại Sở, dù cho bị phế bỏ cả hai tay, sau khi về triều không thể làm đại tướng quân nữa thì hoàng đế cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi để tránh bị người dân lên án.
Nhưng bây giờ ngươi cự tuyệt về triều, một người vốn là tay sai đắc lực, giờ lại muốn đối đầu với hoàng đế, chẳng lẽ ngươi không sợ bị gọi là chó săn của đám phản loạn à? Ngươi không sợ phủ tướng quân bị tịch thu, cả nhà bị chém đầu à? Ngươi không sợ Mi Vũ của mình lại bị đày đi xa lần nữa, trở thành kỹ nữ nô tỳ sao?”
Sao Tần Như Lương có thể chưa từng nghĩ tới những chuyện đó.
Thế nhưng, hiện giờ hắn ta đã rơi vào tình thế lưỡng nan, muốn đạt được điều gì, ắt sẽ phải mất đi thứ nào đó.
Hắn luôn hy vọng bản thân có thể tìm ra một cách vẹn toàn là giúp cả phủ tướng quân tránh được tai ương, đồng thời cũng bảo vệ được Thẩm Nguyệt bằng chính năng lực của mình.
Thẩm Nguyệt vừa dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên chùng hẳn xuống.
Tô Vũ bình tĩnh lên tiếng: “A Nguyệt chỉ mới nói vài câu đã đâm trúng nỗi lòng của mọi người”.
Tiếp đó hắn lại bảo: “Nếu Tần tướng quân và Hạ công tử muốn quay về thì Tô mỗ cũng sẽ không ngăn cản”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu mọi người không đủ quyết tâm, vậy còn xuôi nam làm gì nữa, chẳng bằng ai về nhà người đó đi!”
Hiếm khi nàng có thái độ tiêu cực và lạnh nhạt như thế.
Lúc vào đến vùng đồng nội, cả nhóm người tới một căn nhà biệt lập, vừa hay nơi này có bốn gian phòng.
Tô Vũ bế Thẩm Nguyệt vào phòng, đặt nàng lên giường giống trước đó.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta không muốn nằm, chỉ muốn ngồi”.
“Được”.
Thế là Tô Vũ đặt nàng ngồi xuống một chiếc ghế, trói người và ghế lại với nhau.
Làm vậy thì dù Thẩm Nguyệt muốn mài đứt dây lụa trên cổ tay bằng cách cọ vào ghế, âu cũng chỉ tốn sức mà thôi.
Chân nàng bị cột vào chân ghế, dù muốn đứng dậy cũng không thể làm nổi.
Thẩm Nguyệt vô cùng tức giận, nói: “Chàng đề phòng ta đến thế cơ à? Võ công của chàng giỏi hơn ta, chạy nhanh hơn ta, rốt cuộc tại sao chàng lại đề phòng ta tới mức này!”
Tô Vũ nói: “Ta không đề phòng nàng, chỉ muốn ngừa chuyện lỡ như thôi”.
“Lúc trước chàng luôn nhắc nhở ta rằng cần phải suy nghĩ và thấu hiểu chàng hơn, bây giờ xem ra chàng còn ngoan cố và không thể nói lý hơn cả ta!”
Tô Vũ phớt lờ cơn giận của nàng, nhỏ nhẹ nói: “Nàng cứ ngồi đó trước đã, ta đi một lát rồi về ngay”.