Ngọc Nghiên thấy vậy, vội đi lên nói: “Công chúa nghỉ chút đi ạ, để nô tỳ làm cho. Không cẩn thận lại động thai khí thì chết”.
Thẩm Nguyệt ngừng lại, quay đầu cười nhìn Ngọc Nghiên. Vết sẹo trên mặt nàng ở trong bóng tối thì khó mà thấy rõ, thân hình được ánh trăng sạch sẽ không tỳ vết bao phủ, gió đêm khẽ thổi bay mép váy của nàng, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng mà xinh đẹp.
Ngọc Nghiên nhất thời nhìn đến ngây người, sao lại có người không thích người đẹp như công chúa cơ chứ? Đúng là lũ mù!
Thẩm Nguyệt thấy Ngọc Nghiên ngơ ngác bất động, liền nhướng mày nói: “Ngươi bảo để ngươi làm mà, sao còn thất thần làm gì?”
Ngọc Nghiên lấy lại tinh thần, nhiệt tình nhận bao tải từ trong tay Thẩm Nguyệt, dùng sức kéo về phía trước.
Nàng ta như một con nghé con cố chấp cày bừa. Đi được một hồi lâu thì mệt mỏi thở hồng hộc, quay đầu nhìn lại, thấy mới cách chỗ Thẩm Nguyệt đứng có mấy bước đường.
Thẩm Nguyệt đi tới cầm lấy, nói: “Ngọc Nghiên, ngươi yếu quá”.
Ngọc Nghiên khổ sở nói: “Nô tỳ đương nhiên là không bằng công chúa rồi, công chúa được huấn luyện đặc biệt kia mà”.
“Hửm?”, Thẩm Nguyệt hỏi: “Hóa ra là ta còn được huấn luyện đặc biệt à?”
Ngọc Nghiên câm nín, cảm giác như bản thân đã nói sai điều gì.
“Ai huấn luyện ta vậy?”, Thẩm Nguyệt thấy nàng ta không nói gì thì hỏi tiếp.
“Ừm, thì là lúc trước, khi phụ hoàng của công chúa còn tại thế thì có mời người đến dạy”, Ngọc Nghiên sợ Thẩm Nguyệt hỏi tiếp: “Công chúa, chuyện trước kia không nhớ thì thôi ạ, cũng không phải ký ức tốt đẹp gì”.
Từ tận đáy lòng, Ngọc Nghiên không muốn để Thẩm Nguyệt nhớ lại chuyện đã qua. Sống như bây giờ nàng ta thấy rất tốt mà.
Coi như có nhớ đến thì cũng là cảnh còn người mất.
Thẩm Nguyệt trước đó là vì nghĩ quá nhiều sự việc, trong lòng nàng chưa có một ngày nào thoải mái. Nếu bây giờ còn nhớ ra phụ hoàng cùng mẫu hậu đã chết thảm trong cung thế nào thì Ngọc Nghiên thật sự sợ rằng công chúa sẽ giống như trước kia, vì trốn tránh những sự thật tàn khốc đó mà để bản thân trở nên ngốc nghếch.
Thẩm Nguyệt còn muốn hỏi xem ai là người dạy nàng thì Vân Nga đột nhiên tỉnh lại.
Vân Nga đang giãy giụa trong cái bao tải.
Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên ban đầu còn hơi sợ, nhưng biết được Vân Nga không thể tỉnh lại, nếu không nàng ta sẽ hô hoán, gọi người khác đến. Sau đó Ngọc Nghiên nghĩ đến việc nàng ta nhốt mình trong hiệu thuốc, bèn quyết tâm liều mạng. Có công chúa ở đây rồi, sợ cái đếch gì!
Thế là Ngọc Nghiên cắn răng vung gậy lên đánh vào bao.
Đánh hai cái, bên trong đã tắt tiếng.
Thẩm Nguyệt giơ ngón cái với Ngọc Nghiên: “Làm tốt lắm”.
Ngọc Nghiên bây giờ vẫn còn run tay, nàng ta nào đã làm những chuyện như thế này bao giờ.
Sau đó, Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đi đến bên viện khác, nghe nói đó là chuồng chăn ngựa. Trên đường đi, Vân Nga có tỉnh lại, nhưng trước lạ sau quen, Ngọc Nghiên đánh hai lần là thuận tay, mặt không đỏ tim không đập.
Đi vào chuồng ngựa, giờ này đã không có ai.
Gia nô trông ngựa cho ngựa ăn cỏ tối xong thì đã về nghỉ ngơi, sáng mai mới quay về.
Thẩm Nguyệt bịt mũi nói: “Mùi này đúng là tuyệt vời thật đấy”.
Nếu thật sự để cho Vân Nga ở lại đây một đêm thì đúng là kỷ niệm khó quên. Nhưng Thẩm Nguyệt cũng đã đánh nàng ta đến ngất xỉu để đưa tới đây, há lại là để đùa với nàng ta sao?
Đương nhiên không phải.
Thẩm Nguyệt kéo Vân Nga đến đám vải bố chất đống đồ ăn cho ngựa, rồi đá vào người nàng ta.
Vân Nga bất giác tỉnh lại, chóng mặt rên rỉ vài tiếng. Nàng ta bị kéo đi dọc đường, lại bị đánh mấy gậy, lúc này cả người chỉ thấy đau rát.
Vân Nga nhanh chóng phản ứng lại, kịch liệt giãy giụa trong bao, nhưng bao đã bị Thẩm Nguyệt buộc chặt bằng dây thừng, nàng ta muốn mở ra thì khó càng thêm khó.
“Các ngươi là ai? Muốn làm gì hả!”, Vân Nga vừa sợ vừa giận kêu lên: “Mau thả ta ra!”
Lúc này đã đến chuồng ngựa thì cũng không sợ có ai nghe được.
Ngọc Nghiên rất hả giận. Ban ngày nàng ta bị Vân Nga nhốt trong hiệu thuốc, cũng đã dùng những câu như thế để gào lên nhưng không một ai đáp lại.
Bây giờ Vân Nga cũng phải nếm trải cảm giác này. Có điều hoàn cảnh ở chuồng ngựa còn ác liệt hơn trong dược phòng nhiều.
Thẩm Nguyệt từ tốn nói: “Nghe nói ngươi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không coi ai ra gì, toàn phủ đều rất khó chịu với ngươi. Vì vậy mà thể theo yêu cầu của mọi người, ngươi nên chịu một chút trừng phạt nho nhỏ”.
Vân Nga the thé nói: “Vớ vẩn! Ta là nha hoàn bên người phu nhân! Tốt nhất là ngươi mau thả ta ra ngoài ngay, bằng không, để phu nhân biết được thì các ngươi chết chắc!”
Thẩm Nguyệt nhún vai nói: “Vậy thì chờ nàng ta biết rồi tính tiếp. Nàng ta hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, không bảo vệ nổi Hương Phiến thì nói gì đến bảo vệ ngươi?”
Nói rồi, Thẩm Nguyệt quay người muốn đi. Vân Nga còn đang tức giận chửi mắng không ngừng, thiếu mỗi việc ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Thẩm Nguyệt thôi.
Ngọc Nghiên đi ở phía sau, liền quay về vung gậy đánh cho Vân Nga mấy cái, Vân Nga rên lên hai câu rồi yên lặng.
Thẩm Nguyệt quay lại nhìn Ngọc Nghiên, nghe thấy Ngọc Nghiên nói: “Con mẹ nhà ngươi, ồn muốn chết”.
Thẩm Nguyệt: “…”
Ngọc Nghiên ngẩng đầu lên, chủ tớ hai mặt nhìn nhau.
Sau đó, Ngọc Nghiên méo miệng nói: “Công chúa, bình thường nô tỳ không thô lỗ vậy đâu. Tại nàng ta nói lắm quá”.
Ngọc Nghiên thấy công chúa không đáp, đang định nhận sai thì Thẩm Nguyệt đã vung tay tới, ôm cổ Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên lảo đảo đi theo nàng.
Hai chủ tớ bá vai bá cổ ra khỏi chuồng ngựa.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Ngọc Nghiên rất thông minh mà. Có phải ngươi thấy làm một người không tốt không xấu thì vẫn sảng khoái hơn làm người tốt không?”
“Vâng, nô tỳ thấy rất thích”.
“Làm một người xứng đáng với bản thân cũng sẽ sảng khoái hơn làm một người không tốt không xấu nhiều”, Thẩm Nguyệt ân cần dạy bảo: “Sau này làm gì cũng phải xứng đáng với bản thân, công chúa ta không yêu cầu nhiều quy củ đâu”.
“Ai mắng ngươi, ngươi không cần mắng lại, nhưng có thể đập nát miệng của kẻ đó. Ai cắn ngươi, ngươi cũng không cần cắn trả, nhưng có thể bẻ gẫy răng kẻ đó”.
“Còn ai dám đánh ngươi, chuyện này không thể nhịn, nhất định phải trả thù gấp bội. Ngươi đánh không thắng, công chúa sẽ giúp ngươi đánh”.