Tô Vũ bình tĩnh đáp lời: “Có lẽ đó chính là ý trời”.
Năm xưa hắn thất bại, vương triều Đại Sở mới bị đương kim hoàng thượng soán ngôi đổi triều. Nếu lúc ấy hắn không thất bại thì hiện giờ cũng sẽ không lâm vào tình cảnh thế này.
Tần Như Lương lạnh lùng liếc hắn nói: “Đại học sĩ đúng là giỏi ẩn nhẫn, bản lĩnh khá đấy. Bị người của thế tử lúc ấy truy sát cả dọc đường mà ngươi vẫn có thể sống sót”.
Tô Vũ mấp máy môi như có như không: “Vậy có lẽ cũng là ý trời”.
Thẩm Nguyệt nghe mà cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cho dù ngọn lửa đang kề sát tay mà nàng không hề cảm thấy ấm áp chút nào.
Lúc đó Tô Vũ đã phải trải qua quá trình thập cửu nhất sinh thế nào mới trốn được tới đây? Chắc chắn hắn bị thương rất nặng, chẳng biết khát vọng sống đến mức nào mới có thể vượt qua tới giờ?
Lúc đó Đại Sở hỗn loạn, hắn bôn ba khắp nơi trong thời loạn, hắn đã phải bất lực khổ sở thế nào, Thẩm Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa.
Đột nhiên đầu ngón tay nàng hơi rát.
Thẩm Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, muốn rụt tay lại. Tô Vũ đã nhanh hơn một bước kéo tay nàng ra xa khỏi đám lửa, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tô Vũ vuốt ve ngón tay nàng hỏi: “Còn nóng không?”
Thẩm Nguyệt ngơ ngác lắc đầu.
“Lúc sưởi ấm đừng nên ngẩn người”, Tô Vũ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hóa ra là Thẩm Nguyệt thất thần nên mới bị lửa bén vào ngón tay.
Tần Như Lương cũng giơ tay ra cùng lúc, muốn cầm lấy tay Thẩm Nguyệt, nhưng vì hắn ta ngồi ở bên khác nên không có ưu thế khoảng cách như Tô Vũ, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tần Như Lương cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, lẳng lặng thu về.
Ánh mắt của Hạ Du và Tần Như Lương đều nhìn chòng chọc vào bàn tay đang nắm lấy tay Thẩm Nguyệt của Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt rút tay mình ra, nói: “Ta không sao”.
“Không sao thì tốt”, Tô Vũ cũng buông lỏng tay coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng Tần Như Lương cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện năm xưa một khi bị vạch trần, hắn ta sẽ đối đầu với Tô Vũ, tính toán rõ từng chuyện đã xảy ra, từng người đã chết đi của tiền triều.
Hạ Du nghe mà sửng sốt, dù đã biết Tô Vũ là người như thế nào, hắn ta cũng không thể mường tượng nổi vị đại học sĩ thanh cao chẳng màng quyền thế này lại từng làm ra những chuyện như thế.
Thẩm Nguyệt ngồi bó gối, im lặng lắng nghe.
Tóc mai phất phơ, che đi gò má và biểu cảm trên gương mặt.
Không biết có phải vì để nàng thấu hiểu mình hơn hay không mà đối với những chuyện Tần Như Lương ép hỏi, hắn đều thản nhiên thừa nhận, chẳng hề phản bác hay ngụy biện.
Hắn để lộ sự âm hiểm và bất kham của chính mình.
Tần Như Lương vô cùng tức giận, đồng thời còn mang theo cả sự vui sướng khi bóc trần vết sẹo của người khác. Hắn ta nói với Thẩm Nguyệt: “Cô đã biết được bộ mặt thực sự của kẻ này rồi đấy”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu mới cất lời: “Ồ, rồi sao nữa?”
Tần Như Lương nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.
Biết thì đã sao, nàng vẫn chấp mê bất ngộ thế thôi
Bất kể Tô Vũ đã làm những gì, nàng đều không kiềm được mà chấp nhận tất cả, nhận lấy tất thảy sự tốt đẹp lẫn xấu xa của hắn.
Thậm chí, nếu có một ngày nào đó, hắn trở nên xấu xa đến mức hết thuốc chữa.
Trời cũng cũng không còn sớm, cả nhóm liền nằm xuống nghỉ ngơi trong căn nhà gỗ.
Tô Vũ tìm một góc sạch sẽ, trải tấm áo vải lên nền đất để Thẩm Nguyệt ngủ.
Còn ba người đàn ông thì cứ dựa bừa vào tường ngồi ngủ.
Thẩm Nguyệt nằm nghiêng, cưỡi ngựa cả một ngày trời khiến nàng vô cùng mệt mỏi, vừa nhắm mắt một lát là đã chìm vào giấc ngủ.
Ánh lửa bập bùng chiếu đến khuôn mặt nàng như phủ thêm một lớp phấn tinh xảo ấm áp.
Dường như nàng còn nghe thấy cả tiếng tuyết rơi xuống mái hiên, trừ nó ra, mọi thứ bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Sau đó nàng đã mơ một giấc mộng.
Trong giấc mơ, cửa cung đình khang trang rộng rãi, dù là lúc mở hay đóng đều phát ra tiếng vang trầm nặng.
Thiếu niên mặc áo đen đứng dưới ánh mặt trời vô cùng tỏa sáng, mi mục như họa, thẳm sâu trong đôi mắt ấy dường như còn điểm vài nét mực chưa tan.
Nhưng lúc hắn mỉm cười lại vô cùng ấm áp.
Thẩm Nguyệt đã nhận ra người kia từ trong tiềm thức, đó chính là thiếu niên Tô Vũ, lúc đó hắn chừng mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng khi còn niên thiếu, hắn đã anh tuấn phi phàm, mặt trời mới lên phản chiếu tinh thần phấn chấn ở nơi ấn đường, không hề là dáng vẻ thâm trầm và tính kế như khi ở trước mặt Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt của thời thiếu nữ không hề nhận ra làn da nhợt nhạt của thiếu niên Tô Vũ lúc hắn quay về, chỉ chìm đắm trong nụ cười ấm áp hiển lộ trên gương mặt kia.
Nàng nói: “Tô sư phụ, cuối cùng người cũng trở về rồi, ta vui lắm”.
Ý cười trong mắt Tô Vũ bị gió thổi tan bớt, hắn giơ tay vuốt tóc Thẩm Nguyệt, sau đó lấy một tượng gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo từ trong ngực ra.
Thiếu nữ Thẩm Nguyệt lại càng vui vẻ khi nhận được tượng gỗ, nàng tỉ mỉ thưởng thức nó hồi lâu, không để ý đến Tô Vũ.
Một hồi sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nói với hắn: “Sư phụ, mỗi lần người quay về đều mang cho ta đồ chơi mới mẻ, thích quá trời”.
Tô Vũ kiềm nén nỗi chua xót cũng như những khổ sở, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Nhưng cơ hội để ta ra ngoài cũng ít lắm”.
Có lẽ thiếu nữ Thẩm Nguyệt vẫn sẽ không thể biết được lúc lòng Tô Vũ canh cánh về tượng gỗ này, hắn đang ở trong tình cảnh thế nào.
Thẩm Nguyệt mơ mơ màng màng.
Lòng có chút buồn bã.
Nàng từng nghe hắn kể về chuyện dưỡng thương trong nhà sư phụ làm mộc ngoài thành.
Chắc hẳn đó là lúc hắn trốn về từ biên giới phía nam, vừa tỉnh lại sau khi bị thương nặng, thế chẳng khác nào mới dạo một vòng Quỷ Môn Quan.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Tô Vũ khoác áo, tóc dài xõa trên vai, vừa mới tỉnh lại, đang học cách khắc gỗ từ thợ mộc, vẻ mặt chuyên chú khắc từng nét đao lên khối gỗ trong tay.
Bức tượng được khắc ra ấy chính là người mà hắn nhớ mong nhất trong hồi ức.