Dân chúng hận gã thủ thành đến thấu xương cho nên trong suốt mười mấy ngày bọn họ đều chặn đường không cho gã thủ thành được hạ táng.
Sau đó Trịnh Nhân Hậu đã ra lệnh cho người quấn xác gã thủ thành vào một chiếc chiếu rơm rồi mang ra bên ngoài thành để chôn cất qua loa, đến tận lúc này thì mọi chuyện mới xem như là đã kết thúc.
Chỉ có điều lúc đó mấy người Thẩm Nguyệt đã rời khỏi Giang Nam, những chuyện này đều diễn ra sau đó.
Tòa thành ban đầu còn tiêu điều quạnh quẽ, sau khi nhóm dân tị nạn tiến vào thì đột nhiên lại có thêm sinh khí.
Khách điếm nào cũng có đầy người tị nạn, chỉ cần có chỗ che mưa che nắng thì bọn họ đã rất thỏa mãn rồi cho nên tất cả mọi người đều tuân thủ quy củ, không hề gây ra chuyện náo loạn.
Ngoài khách điếm mỗi ngày đều có quan phủ đích thân đến tiếp tế lương thực để cho dân tị nạn xếp hàng nhận lương thực.
Thẩm Nguyệt cũng đích thân đến thăm khu tị nạn.
Dân chúng tị nạn nhìn thấy Thẩm Nguyệt từ xa thì đều phấn chấn hô to: "Công chúa Tĩnh Nguyệt đã tới rồi!"
Dân chúng tị nạn rất biết ơn Thẩm Nguyệt, ngay cả những người dân trong thành cũng khâm phục kính yêu nàng.
Người dân trong thành cũng tự động quyên góp, mang y phục không còn mặc vừa trong nhà đến khu tị nạn để cho dân tị nạn có thêm y phục giữ ấm qua mùa đông.
Dân chúng liên kết thành một thể, tương trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn mới hiểu được chân tình.
Từ kinh thành cách xa 800 dặm đã truyền đến thánh chỉ thứ hai, vẫn là mệnh lệnh cho Thẩm Nguyệt ngay lập tức hồi kinh.
Bây giờ thành Giang Nam do Trịnh Nhân Hậu quản lý, thánh chỉ tất nhiên được giao cho Trịnh Nhân Hậu thay triều đình tuyên chỉ.
Trịnh Nhân Hậu không dám chậm trễ, ông ta cầm thánh chỉ trong tay, vội vàng đi đến yết kiến.
Chỉ có điều ông ta không gặp Thẩm Nguyệt, chỉ gặp Tô Vũ ngoài hành lang.
Tô Vũ nói: "Công chúa đã đi cùng Hạ phó sứ và Tần tướng quân đến thăm dân tị nạn. Đại nhân tìm công chúa có việc gì không?"
Trịnh Nhân Hậu nói: "Hạ quan tìm Tô đại nhân cũng được. Lúc nãy thánh chỉ đã từ kinh thành truyền đến".
Tô Vũ vươn tay về phía ông ta, ông ta cung kính bước tới, hai tay cầm thánh chỉ giao cho Tô Vũ.
Thánh chỉ này vốn dĩ phải do Thẩm Nguyệt tự mình tiếp chỉ, Trịnh Nhân Hậu cũng phải làm giống như gã thủ thành lúc trước, phải tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người.
Nhưng bây giờ thánh chỉ đã nằm trong tay Tô Vũ nên mọi quy tắc cũ đều được miễn đi.
Tô Vũ mở thánh chỉ ra rồi liếc nhìn thoáng qua sau đó đóng lại nói: "Ta sẽ mang thánh chỉ này chuyển cho công chúa".
Trịnh Nhân Hậu nói: "Có cần hạ quan phái người hộ tống công chúa hồi kinh hay không?"
"Trịnh đại nhân không cần phải quan tâm đến chuyện này, chỉ cần chuyên tâm quản lý cho tốt thành Giang Nam là được", Tô Vũ nói: "Để cho dân tị nạn ở lại khách điếm trong thành cũng không phải là kế lâu dài, sau khi thiên tai qua đi thì thành Giang Nam phải chú trọng phát triển sinh kế để khôi phục sự phồn hoa ban đầu, đến lúc đó dân tị nạn cũng không thể tiếp tục ở lại trong thành".
"Hạ quan xin nghe theo lời Tô đại nhân chỉ giáo".
Tô Vũ nói: "Trịnh đại nhân có thể phân công sắp xếp để họ khai khẩn đất hoang mở rộng thành. Những người đồng ý ở lại làm việc thì cho định cư ở vòng ngoài thành, những người không đồng ý ở lại thì cho ra khỏi thành tự tìm kế sinh nhai khác".
Trịnh Nhân Hậu nói: "Có lẽ chỉ có một số ít dân tị nạn không muốn ở lại".
“Tùy đại nhân, chỉ cần đại nhân không hủy hoại danh tiếng của công chúa Tĩnh Nguyệt và không gây thêm bất bình cho quần chúng là được”, Tô Vũ nhìn Trịnh Nhân Hậu rồi lãnh đạm nói: “Nếu như triều đình phái người khác đến quản lý Giang Nam thì Trịnh đại nhân có biết phải ứng phó thế nào không?"
"Tô đại nhân yên tâm, hạ quan nhẫn nại biết bao nhiêu năm mới có thể đổi được cục diện như ngày hôm nay, hạ quan nhất định sẽ không cho phép đám quan lại sâu mọt ở triều đình đến hại thành Giang Nam nữa. Hạ quan nhất định dốc hết toàn lực bảo vệ tốt thành Giang Nam và những người dân ở đây, thành cùng nơi này đích dân chúng, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của Tô đại nhân".
Tô Vũ gật đầu nói: "Như vậy cũng không uổng công biết bao nhiêu năm nay đại nhân phải sống ẩn nhẫn".
Khi Thẩm Nguyệt quay lại thì Trịnh Nhân Hậu đã rời đi. Nàng nhìn thấy Tô Vũ thì liền hỏi: "Nghe nói Trịnh đại nhân đã đến tìm ta?"
Tô Vũ cất thánh chỉ vào trong tay áo rồi nói: "Ông ta tới hỏi về việc sắp xếp cuộc sống cho dân tị nạn, ta đã trả lời ông ta thay nàng rồi".
"Chàng đã trả lời thế nào?"
"Sau khi thiên tai qua đi thì phải sắp xếp cho dân tị nạn khai khẩn đất hoang mở rộng thành phố. Người nào không muốn ở lại làm việc thì có thể tự do ra khỏi thành tìm kế sinh nhai khác".
Thẩm Nguyệt cũng biết rằng không thể để cho dân tị nạn suốt ngày ở trong khách điếm. Hiện tại tuy trật tự trong thành vẫn có thể kiểm soát được nhưng dù sao với nhiều người như vậy thì theo thời gian tình hình sẽ càng trở nên hỗn loạn hơn.
Vì vậy chờ đến thi thời điểm khó khăn nhất qua đi thì phải sắp xếp lại công việc và nơi ăn chốn ở cho bọn họ.
Cách của Tô Vũ cũng là cách thỏa đáng nhất.
Thẩm Nguyệt không hề biết thánh chỉ thứ hai đã được đưa tới, thậm chí khi thánh chỉ thứ ba được đưa tới thì Tô Vũ cũng không cho nàng biết.
Sau khi đi qua Giang Nam thì bọn họ cũng đã đi được hơn nửa đường về kinh.
Bọn họ còn chưa đi đến thành tiếp theo thì thủ thành đã nghe được tin tức rồi sớm chờ đợi ở cổng thành.
Điều này khiến cho Thẩm Nguyệt có cảm giác như đã bị người khác nắm giữ hành tung.
Không chỉ có nàng cảm thấy như vậy, ngay cả Tần Như Lương và Hạ Du cũng cảm thấy như vậy. Tình hình giống như dọc đường đều được người khác bố trí phòng vệ, chỉ chờ bọn họ về đến kinh thành.
Trên đường đi, ngoại trừ lúc phải bàn chuyện chính sự thì Thẩm Nguyệt không hề quấy rầy đến Tô Vũ, mà hắn cũng không hề quấy rầy đến nàng.
Tất cả tình yêu và nỗi nhớ đều bị Thẩm Nguyệt cất vào trong lòng.
Biết rõ người đó đang ở ngay bên cạnh mình nhưng nàng vẫn phải giả vờ thản nhiên không quan tâm đến.
Sau đó Tô Vũ đề nghị mọi người nên cải trang, mặc quần áo của người thường rồi tách nhau ra trước khi vào thành.
Làm như vậy thì cho dù thủ thành có nghe được tin tức từ sớm để nghênh đón thì cũng không thể phát hiện được bọn họ đang cải trang rồi âm thầm vào thành.