Nếu không thì ở bên ngoài còn có vô số kẻ căm hận gã thủ thành và chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Không ai có thể tin nổi gã thủ thành đã chết chỉ trong một đêm. Ngày hôm qua gã vẫn còn tổ chức yến tiệc uống rượu say sưa cùng đám quan viên thì sáng nay tin dữ đã truyền ra, đám quan viên sau khi nghe tin vội vàng chạy đến cũng chẳng ích gì.
Chẳng có ai biết được thời điểm chính xác mà gã thủ thành chết.
Cũng chẳng có ai phát hiện ra chuyện gì bất thường trong đêm qua.
Theo lời nha hoàn kể lại, sau yến tiệc ngày hôm qua thì thủ thành đã trở về chủ viện, tiếp đến lại có thêm một nữ nhân khác được đưa vào chủ viện.
Kiệu của nữ nhân kia đi nửa đường thì bị nha hoàn bắt gặp.
Nhưng khi hỏi về danh tính của nữ nhân đó thì nha hoàn cũng không biết gì cả.
Trong khi đám quan viên còn đang nghĩ nữ nhân đó chính là hung thủ đã sát hại thủ thành thì lại nghe nha hoàn nói sau khi nữ nhân kia rời đi thì thủ thành vẫn còn bình an vô sự, hơn nữa còn bảo bọn họ mang đến một ấm trà.
Nhà hoàn bưng trà cũng không nhìn kỹ sau khi bước vào phòng, chỉ có thể mơ hồ nhớ được lúc đó thủ thành đang ngồi ở trong trướng.
Lúc đó bộ dáng của thủ thành cũng hết sức ôn hòa bình tĩnh, trong phòng cũng không có dấu vết giằng co, rõ ràng không giống như người vừa bị mưu sát.
Vì vậy có một số người đã suy đoán rằng rất có thể người gã thủ thành đã chết vì kiệt sức.
Bởi vì thủ thành vừa chết cho nên tình hình trong thành nhất thời trở nên hỗn loạn.
Trong tang lễ của gã thủ thành, Tô Vũ cùng Thẩm Nguyệt cũng không hề nhàn rỗi, bọn họ đã đến gặp Trịnh Nhân Hậu đại nhân mà Tô Vũ đã nhắc đến trước đó.
Trong tay Trịnh đại nhân quả thật có nắm sổ sách chứng cứ chứng minh gã thủ thành tham ô hối lộ, cấu kết với quang viên ở Giang Nam ăn chặn số lượng lớn ngân lượng của triều đình ban xuống dành cho việc xây dựng thủy lợi ở địa phương bỏ túi riêng.
Sau khi biết Thẩm Nguyệt đến đây để điều tra hành vi tham ô của gã thủ thành thì Trịnh đại nhân mới có thể thở phào tích cực hợp tác.
Thẩm Nguyệt lật xem sổ sách rồi hỏi: "Nếu như Trịnh đại nhân đã nắm trong tay chứng cứ quan trọng đến như vậy thì tại sao lại không bẩm báo lên trên sớm?”
Trịnh đại nhân nói: "Hạ quan chức vị thấp kém, thủ thành lại cấu kết với đám quan viên bao che cho nhau, cho nên cáo trạng của hạ quan nhất định sẽ rất khó đến tai thánh thượng. Vì vậy hạ quan mới phải chờ, chờ có khâm sai đại thần ghé qua Giang Nam thì mới dám trình chứng cứ này lên".
Thẩm Nguyệt dành ra một ngày để phân loại sổ sách với Tô Vũ và Trịnh đại nhân, sau một hồi tính toán thì phát hiện gã thủ thành đã biển thủ hàng trăm ngàn lượng bạc dành cho việc xây dựng thủy lợi ở Giang Nam.
Ngoài ra Tô Vũ còn lấy ra những bức thư giữa gã thủ thành và các quan viên thông đồng làm bậy với gã, cũng như giấy tờ hối lộ số tiền vô cùng lớn.
Thẩm Nguyệt lần lượt đọc những bức thư đó rồi hỏi: "Sao chàng lại có những bức thư này?"
Tô Vũ nói: "Hôm qua ta đã lục soát thư phòng của gã và tìm thấy một số cơ quan được giấu kín".
"Vậy chàng còn phát hiện ra được chuyện gì nữa?"
Tô Vũ cúi xuống nhìn lướt qua nội dung bức thư trong tay Thẩm Nguyệt từ sau vai nàng, sau đó nói với giọng điệu thản nhiên, hơi thở của hắn ấm áp lướt qua tai nàng: "Còn có cả vàng bạc châu báu".
Sau đó Thẩm Nguyệt đã quyết định mở một phiên tòa để xét xử vụ án tham ô hối lộ của gã thủ thành.
Phủ đệ thủ thành vẫn còn đang tổ chức tang lễ, đám quan viên ngày ngày ra vào phủ đệ thủ thành, chủ yếu để lấy lại những bức thư mà bọn chúng đã trao đổi với gã thủ thành.
Bọn chúng không ngờ rằng những bức thư đó đã rơi vào trong tay của Thẩm Nguyệt, chuẩn bị bị trình lên trên công đường làm bằng chứng từ lâu.
Đám quan viên đó tất nhiên sẽ không để yên cho Thẩm Nguyệt tiến hành xét xử, vì vậy đã nghĩ ra trăm phương nghìn kế cản trở.
Nhưng một khi Thẩm Nguyệt công khai toàn bộ sổ sách, thư từ và các bằng chứng khác thì sự bất bình của công chúng đã tích tụ từ lâu chắc chắn sẽ sôi sục dâng lên, không ai có thể ngăn cản nổi.
Nếu như gã thủ thành không tham ô thì đập nước cũng sẽ không sụp đổ, Giang Nam cũng sẽ không bị nạn lũ lụt gây hại. Bây giờ ở bên ngoài thành có rất nhiều dân chúng không còn nhà để về, hoa màu ở hạ lưu không thể tiếp tục thu hoạch, tất cả đều là do một tay gã thủ thành gây nên.
Bây giờ công chúa muốn công khai xét xử chuyển này thì dân chúng làm sao có thể không ủng hộ?
Những người dân tị nạn ở ngoài thành nghe nói đến việc này thì đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Đám nha dịch trong nha môn không dám động đến Thẩm Nguyệt, gã thủ thành vừa chết thì bọn chúng cũng đã trở thành rắn mất đầu.
Thẩm Nguyệt từng bước đi lên công đường mà không ai dám ngăn cản. Đám quan viên thông đồng làm bậy với gã thủ thành đều đã trở thành nỏ mạnh hết đà, lúc đang muốn nhân cơ hội đào tẩu thì đều bị dân chúng bắt trói đưa lên công đường.
Trước những bằng chứng xác đáng, không ai trong số đám quan viên này có thể trốn thoát, cuối cùng tất cả họ đều bị áp giải giam cầm theo luật của Đại Sở.
Về phần những quan viên địa phương thanh liêm trước đây bị gã thủ thành gắt gao chèn ép thì nhân lúc trong thành không có người quản lý, Thẩm Nguyệt đã giao hết cho Trịnh Nhân Hậu tạm thời quản lý khu vực Giang Nam này.
Trịnh Nhân Hậu chịu trách nhiệm đích thân đưa nha dịch đến nhà gã thủ thành để xét nhà phá án.
Những chiếc rương vàng bạc châu báu bị đem ra ngoài khiến cho dân chúng đều bàng hoàng.
Trịnh Nhân Hậu dùng vàng bạc tịch thu được để mua lương thực, bồi thường thích đáng cho các chủ khách điếm trong thành, sau đó vào buổi chiều ngày thứ ba thì ông ta chính thức mở cổng thành đón những người dân tị nạn vào thành.
Lúc đó Trịnh Nhân Hậu đã kêu gọi những người dân tị nạn bên ngoài thành sau khi vào thành phải tuân thủ trật tự cùng quy củ trong thành, bọn họ không được gây hỗn loạn, nếu như xảy ra chuyện gây hấn thì ngay lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi cổng thành và không được phép vào thành lần nữa.