Thân thể gã căng cứng, cơ đùi giật giật, chỉ nhúc nhích thôi cũng vô cùng khó khăn, nhưng gã vẫn cố gắng nhích mũi chân để đạp vào nút cơ quan ở chân giường.
Trông rất giống cử động vô thức trong lúc giãy giụa sắp chết.
Lúc đó Thẩm Nguyệt cũng không để ý lắm.
Tiếp đó, Tô Vũ bình tĩnh đắp thêm một lớp vải thứ hai lên trên mặt thủ thành, phủ kín cả gương mặt gã, sau đó lại thấm ướt nó.
Lồng ngực của thủ thành trập trùng nhanh hơn nhưng lượng không khí gã có thể hít được lại càng lúc càng ít dần.
Chỉ thiếu chút nữa thôi là gã có thể đạp vào được chốt mở cơ quan bên trong giường rồi.
Tô Vũ tiếp tục phủ thêm lớp thứ ba, lớp thứ tư.
Thấy lồng ngực thủ thành ngày càng phập phồng dữ dội, sức sống của gã cũng dần dần mất đi vì bị ngạt thở.
Đây chính là cách giết người cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không chút xót thương.
Tô Vũ luôn cẩn thận xử lý những việc thế này.
Thẩm Nguyệt biết, nếu như họ vặn đứt cổ thủ thành, ngày mai mọi chuyện bại lộ, mà tối nay nàng lại qua đêm ở đây, cho dù thoát thân được thì cũng không thể tránh khỏi việc dính dáng.
Thế nên Tô Vũ đã lựa chọn cách “nhẹ nhàng này” để thủ thành chết đi từ từ.
Chờ đến sáng mai, trên người gã không có lấy một vết thương, như vậy, người khác sẽ không phát hiện gã đã chết như thế nào.
Thấy sắp sửa không cử động nổi nữa, thủ thành đạp mạnh chân vài cái, muốn nhân cơ hội cuối cùng để đạp trúng nút khởi động cơ quan khó thấy bên trong chiếc giường.
Không ngờ lại đá trúng một sợi dây ẩn giấu nối liền với mặt dưới ván giường.
Trên đó còn treo một cái lục lạc.
Bình thường, lục lạc này chỉ dao động sang hai bên thì sẽ không phát ra tiếng kêu, chỉ sau khi chạm trúng cơ quan thì nó mới dao động cực mạnh rồi phát ra tiếng chuông lanh lảnh chói tai.
Một khi binh lính bên ngoài nghe thấy tiếng chuông, kiểu gì họ cũng sẽ chạy tới xem xét, đề phòng thủ thành gặp phải bất trắc.
Lúc vừa nghe thấy tiếng chuông vang lên, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều bị bất ngờ nên chợt sững người.
Tiếp theo đó hai người nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía cửa phòng.
Có binh lính đứng trước cửa hô to: “Đại nhân! Đại nhân vẫn ổn chứ?!”
Trong phòng không có ai đáp lời.
Lúc này, Tô Vũ mới đứng dậy, kéo Thẩm Nguyệt sang một bên, một tay ấn nàng lên tường, tay còn lại chống vào cây cột cạnh giường.
Bị áp sát một cách đột ngột, hai mắt Thẩm Nguyệt mở to, bên trong toàn hình ảnh của Tô Vũ.
Tô Vũ hơi cúi đầu, tăng thêm lực trên tay khiến chiếc giường lắc lư phát ra âm thanh kẽo kẹt, hắn ghé lại sát tai nàng rồi nói: “A Nguyệt, phối hợp chút nhé!”
Thẩm Nguyệt ngây ra như phỗng, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ nhưng không dám chắc nên cất tiếng hỏi: “Chàng muốn ta phối hợp thế nào?”
Giọng Tô Vũ quẩn quanh bên tai nàng, mang theo hơi thở ấm áp: “Phối hợp với ta, kêu vài tiếng, giả bộ diễn trò”.
Quả thực đúng là đang diễn kịch.
Tô Vũ lại càng rung giường mạnh hơn. Thẩm Nguyệt biết hắn muốn nàng phối hợp diễn trò cùng, kêu lên mấy tiếng “a ưm” như đang làm chuyện đó để binh lính ngoài cửa nghĩ rằng người trong phòng vô ý chạm phải cơ quan trong lúc hào hứng quá đà.
Phản ứng của Tô Vũ quá nhanh nhạy, mà cách này cũng không có gì để bắt bẻ.
Diễn kịch chính là thứ mà Thẩm Nguyệt nàng thành thạo nhất.
Nhưng nàng lại sầu não nhận ra là mình phải thốt ra loại âm thanh xấu hổ đó trước mặt Tô Vũ, nàng thật sự nghẹn đến đỏ cả mặt, không thốt nên lời.
Từ bao giờ mà khả năng diễn xuất của nàng đã mai một đến mức này?
Thẩm Nguyệt hít thật sâu, sắp khóc tới nơi, nàng nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ, ta không kêu nổi…”
Có lẽ binh lính bên ngoài đã nghe được tiếng kẽo kẹt của chiếc giường, đại khái cũng biết chuyện đang xảy ra bên trong, sợ làm hỏng “chuyện tốt” của thủ thành nên không dám lập tức xông vào.
Nhưng bọn họ lại không dám chắc, cũng không rời đi ngay mà tiếp tục hỏi: “Đại nhân ở trong đó ạ?”
Chỉ e nếu còn không lên tiếng đáp lời thì đám binh lính kia sẽ bất chấp mà xông vào phòng vì sự an toàn của thủ thành.
Tô Vũ nói: “Nếu nàng không kêu thì chúng ta sẽ bị lộ tẩy”.
Thẩm Nguyệt chịu thua, đành phải há miệng rên một tiếng.
Tô Vũ nói: “Nhỏ quá”.
Lần này nàng cao giọng “rên” to hơn.
Nhưng dù sao cũng ở trong tình cảnh cấp bách, tiếng rên của nàng quá ngây ngô và du dương.
Tô Vũ nghe thấy mà trong lòng lại hơi rung động.
“A Nguyệt, nàng… rên tự nhiên hơn chút đi”.
Vừa dứt lời, Tô Vũ lại đột ngột mút mạnh lên cổ Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt mở to mắt, hít ngược một hơi, vì chưa kịp đề phòng nên có cảm giác ba hồn bảy vía của mình đều bị đối phương hút đi theo cái mút vừa nãy.
Nàng còn chưa cắn chặt răng thì trong họng đã phát ra một âm thanh rên rỉ đầy quyến rũ.
Binh lính bên ngoài cố dằn lòng đứng im nhưng vẫn không hề rời khỏi.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tô Vũ truyền vào tai Thẩm Nguyệt: “Vẫn nhỏ quá, A Nguyệt, nàng muốn ta dùng hành động để thúc đẩy đúng không?”
Tô Vũ chậm rãi mà nhiệt tình hôn lên cổ và xương quai xanh của nàng.
Kèm theo tiếng rung lắc của chiếc giường, một cảm giác xấu hổ trước nay chưa từng xuất hiện, không nói nên lời ập tới khiến cả khuôn mặt của Thẩm Nguyệt đỏ bừng.
Miệng nàng phát ra từng tiếng rên rỉ khe khẽ.
Nàng giơ tay ôm lấy đầu Tô Vũ, bịt tai hắn lại, hơi thở hỗn loạn: “Chàng đừng nghe”.
Cả người Tô Vũ căng ra, hắn hạ giọng đồng ý: “Được, ta không nghe”.