Thẩm Nguyệt điềm nhiên đứng dậy khỏi ghế ngồi, vòng qua chiếc bàn, đến trước mặt thủ thành, điềm tĩnh nhìn gã một cái, sắc mặt rất ung dung, không có vẻ gì là chật vật, sau đó vén váy từ từ quỳ xuống: “Tĩnh Nguyệt tiếp chỉ”.
Thủ thành tưởng rằng Thẩm Nguyệt phải quỳ trước một thủ thành địa phương như gã thì ít nhiều gì vẫn thấy xấu hổ và chật vật, không ngờ rằng nàng không những không bị sỉ nhục mà còn thản nhiên quỳ xuống, khiến cuốn thánh chỉ trong tay thủ thành có thêm vài phần uy nghiêm.
Thẩm Nguyệt không quỳ với gã mà quỳ trước thánh chỉ trong tay gã.
Thủ thành bỗng chốc cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhìn Thẩm Nguyệt thoáng cúi đầu, lộ ra một đoạn cần cổ mảnh khảnh và trắng nõn.
Tuy nàng cúi đầu mà quỳ, nhưng không hề khom lưng.
Thủ thành mở thánh chỉ ra, bắt đầu đọc to.
Nội dung của thánh chỉ vô cùng đơn giản và rõ ràng, bảo Thẩm Nguyệt nhanh chóng hồi kinh.
Thủ thành đọc xong rồi thu thánh chỉ về, nói rằng: “Nội dung trên đó chắc hẳn Tĩnh Nguyệt công chúa đã nghe rất rõ rồi, hoàng thượng có lệnh yêu cầu Tĩnh Nguyệt công chúa lập tức hồi kinh, không được chậm trễ, về phần nạn dân và nạn lụt trên đường đi, không phiền công chúa nhọc lòng nữa”.
Gã đưa thánh chỉ cho Thẩm Nguyệt rồi nói: “Công chúa lĩnh chỉ đi”.
Thẩm Nguyệt giơ hai tay đón lấy.
Thủ thành lại thấy bàn tay nàng trắng nõn và trơn bóng nên bỗng không cam tâm khi bỏ lỡ đôi tay này như vậy, thế là nảy ra ý đồ xấu xa, khi đặt thánh chỉ vào tay Thẩm Nguyệt, đôi tay dày cui của gã tiện đà chạm vào tay Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt lấy được thánh chỉ lập tức xoay cổ tay đầy nhuần nhuyễn, dùng thánh chỉ để chặn lại bàn tay của thủ thành.
Thủ thành còn chưa kịp nhìn kỹ đã cảm thấy hai tay trống không, chẳng những không sờ được tay của mỹ nhân mà thánh chỉ cũng bị nàng lấy đi luôn.
Thủ thành bỗng chốc thấy cơn giận bốc thẳng lên đầu.
Cho dù là công chúa thì đã sao, đến đất Giang Nam này, không ai dám từ chối gã như thế, huồng hồ nàng còn là một công chúa sắp gặp rắc rối.
Thủ thành cười nhạt như nước lã: “Công chúa có thủ pháp tốt quá, bàn tay này cứ như đang múa, lóa cả mắt ta”.
Thẩm Nguyệt đứng dậy như không có việc gì: “Là đại nhân vốn đã già cả hoa mắt thì đúng hơn”.
Sắc mặt gã thủ thành không hề dễ chịu: “Chẳng lẽ Tĩnh Nguyệt công chúa cứ bỏ đi như thế, không quan tâm tới Tần tướng quân và phó sứ gì đó ở bên ngoài sao?”
Thẩm Nguyệt nhướn mày đáp: “Tất nhiên là phải quan tâm rồi, ta còn đợi đại nhân mở cổng thành đón họ vào trong thành mà”.
“Nếu công chúa biết rõ vậy...”, thủ thành nói: “Thì nên thức thời một chút, nếu không ta cứ nhốt họ ở bên ngoài vậy thôi, để họ tự sinh tự diệt cùng đám nạn dân”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn thủ thành: “Ở bên ngoài đó là đại tướng quân của Đại Sở, Hạ phó sứ còn là con trai của thừa tướng đương triều, ngươi cũng dám để họ tự sinh tự diệt?”
Thủ thành cười ha hả: “Đại tướng quân không hề dẫn binh, làm sao ta biết hắn ta có phải đại tướng quân hay không? Còn Hạ phó sứ kia nữa, trên người hắn ta viết hắn ta là con trai của thừa tướng ư? Một khi dấn thân vào trong đám nạn dân, ta chỉ đành coi họ như nạn dân mà xử lý thôi”.
Có câu hổ xuống đồng bằng còn không bằng con chó, chắc hẳn là như vậy đây.
Thành Giang Nam không phải thành nhỏ, không chỉ thành trì rộng lớn trù phú mà xung quanh thành trì còn có nhiều thành nhỏ và tiểu trấn khác, hình thành nên một tòa thành Giang Nam thương lộ thông suốt.
Thủ thành này là người đứng đầu vùng Giang Nam, bề ngoài có vẻ như gã không trêu vào được mấy vị quan lớn vinh hiển ở kinh thành, trên thực tế vẫn ngấm ngầm động chân động tay, mấy thủ đoạn kia cũng không phải lần đầu gã dùng đến.
Thủ thành ưỡn cái bụng phệ, dùng ánh mắt không có ý tốt vô cùng lộ liễu nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Muốn ta mở cổng thành cũng được thôi, thậm chí ta có thể làm theo ý muốn của Tĩnh Nguyệt công chúa, thả một bộ phận nạn dân vào thành, điều này phải xem Tĩnh Nguyệt công chúa có thành ý hay không”.
Thẩm Nguyệt lãnh đạm hỏi: “Đại nhân muốn thành ý thế nào?”
Thủ thành ngà ngà say nên cười lớn: “Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa thật lòng có thành ý thì khi nào nghĩ kỹ rồi, có thời gian, hẵng bàn bạc riêng với ta”.
Thẩm Nguyệt làm sao không hiểu, chỉ nhếch môi cười chứ không phủ nhận.
Bất kể là quan trường, thương trường hay chốn ăn chơi hưởng lạc, trước giờ vẫn không thể thiếu được những quy tắc ngấm ngầm.
Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy ta phải quay về suy nghĩ thật kỹ rồi. Ta thấy bữa tiệc này cũng gần xong, thời giờ không còn sớm nữa, đại nhân cứ tự nhiên, ta đành cáo từ trước”.
Thủ thành cũng không ngăn cản, nói vọng từ phía sau: “Công chúa quay về nhất định phải nghĩ cho kỹ nhé, ta luôn cung kính chờ đợi”.
Tô Vũ điềm tĩnh phất tay áo, đứng dậy đi cùng Thẩm Nguyệt. Ở những nơi như thế này, hắn như một cái bóng yên tĩnh, không nói năng gì nhiều.
Hai người lặng lẽ đi ra khỏi đại đường, phía sau lưng, tiệc tùng ca vũ mà thủ thành vừa cho ngừng lại tiếp diễn, không hề bị ảnh hưởng vì hai người rời đi.
Khi vừa nhấc chân ra khỏi khung cửa, đôi mắt trong veo của Thẩm Nguyệt lóe lên vẻ tàn ác trong đêm tối.
Quay về biệt uyển, trong phòng có đèn, hành lang cũng sáng rõ.
Thẩm Nguyệt đứng trong viện một lúc lâu, ánh đèn trong phòng cũng tản đi nhiều, giống như nhuốm một lớp sương lạnh mỏng manh, rơi trên nền đất mà nguội đi.
Tô Vũ nói: “Bên ngoài lạnh, về phòng đi”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi”.
Tô Vũ thấy nàng vào phòng rồi mới đi về phía một gian phòng khác.
Thẩm Nguyệt ngồi trước gương, có nha hoàn tiến tới thay quần áo, gỡ trang sức cho nàng.
Thế nhưng bàn tay của nha hoàn còn chưa chạm tới cây trâm bằng bạch ngọc trên tóc, đôi mắt nàng đã lóe lên hàn ý: “Lui xuống”.