Tô Vũ nãy giờ vẫn chưa nói chuyện lại đột nhiên lên tiếng: "A Nguyệt nói có lý".
Hạ Du nhìn Tô Vũ hỏi: "Đại học sĩ có cách nào tốt hơn không?"
Tô Vũ cân nhắc một chút rồi nói: "Ngày mai chuẩn bị vào thành".
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thẩm Nguyệt quay đầu rời đi trước tiên, cũng không thèm nhìn lại mà nói: "Muốn vào thành thì một mình chàng vào đi, chàng có thể bỏ lại bọn họ không lo nhưng ta thì không thể".
Buổi tối Thẩm Nguyệt lên xe ngựa rất sớm nhưng trằn trọc không ngủ được.
Nàng biết Tô Vũ không phải là loại người tham sống sợ chết đến mức muốn một mình vào thành, nhưng nàng vẫn khiến hắn trở thành người xấu.
Nàng không chỉ làm tổn thương hắn mà còn tự khiến bản thân khó chịu.
Nàng không cho phép người khác làm nhục hắn, không cho phép người khác hạ thấp hắn, nhưng bây giờ chính nàng lại đang làm như vậy.
Lòng nàng rối bời, nàng suy đi nghĩ lại, vừa đau lòng nhưng cũng vừa lãnh đạm. Chính Thẩm Nguyệt cũng không biết tại sao nàng lại thành ra thế này.
Sau đó, Thẩm Nguyệt lại phát hiện có một người nào đó đang ở bên ngoài cửa sổ xe ngựa.
Nàng cảnh giác ngồi dậy, vừa định mở rèm cửa xem chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói khiến nàng nhớ thương lại truyền đến từ bên ngoài cửa sổ: "A Nguyệt, nàng ngủ rồi sao?"
Tô Vũ đang ở bên ngoài.
Thẩm Nguyệt ngồi trong góc, hai tay ôm đầu gối, mím môi cố chấp không đáp lời.
Tô Vũ đợi trong chốc lát rồi khẽ nói với nàng qua rèm cửa sổ: "Vất vả lắm mới có thể đi đến ngày hôm nay, sao ta có thể bảo nàng mặc kệ dân chúng không lo chứ? Nàng còn không hiểu ta sao?"
Thẩm Nguyệt biết rõ, nàng vẫn luôn biết.
Chỉ có điều đó cũng chỉ là nói mà thôi.
Thẩm Nguyệt cắn vào mu bàn tay, không hé răng.
"Ưu tiên trước mắt là sắp xếp đưa dân chúng vào thành. Bởi vì chúng ta không đủ mạnh mẽ để phá thành từ bên ngoài cho nên chúng ta chỉ có thể mở cổng thành từ bên trong. Ngày mai nàng hãy nói rõ cho những dân chúng đang tị nạn biết, bảo bọn họ chờ mấy ngày nữa thì cửa thành chắc chắn sẽ mở ra cho bọn họ".
"Ngày mai nàng hãy mang theo Hạ Du cùng Tần tướng quân vào thành, ta sẽ ở lại bên ngoài thành để xoa dịu dân tị nạn".
Thẩm Nguyệt sửng sốt, nàng không còn quan tâm đến sự khó chịu trong lòng mình nữa, liền hỏi: "Chàng phải ở lại sao?"
Giọng nói của Tô Vũ nhẹ nhàng như thở dài: "Đúng vậy, ta phải ở lại. Lần này con đập ở Giang Nam đã sụp đổ hàng nghìn dặm, có thể thuỷ lợi nơi này quả thật có chỗ sai sót, ta nghi ngờ do kẻ khác ăn bớt vật liệu bỏ tiền vào túi riêng. Về sau khi vào thành thì nàng có thể bắt đầu dàn xếp theo hướng này".
Hắn tiếp tục nói chi tiết hơn: "Trong thành có một vị đại nhân tên là Trịnh Nhân Hậu, một vị quan chính trực, người phụ trách công trình thuỷ lợi Giang Nam, nhưng ở chỗ của ông ta hẳn là có không ít sổ sách mờ ám.
Để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì có thể xử lý thủ thành trước sau đó mới công khai sổ sách, cuối cùng liền có thể nhân danh công chúa mở cổng thành để sắp xếp chỗ ở cho dân tị nạn.
“Theo ta được biết thì thủ thành Giang Nam thực chất là một tham quan, A Nguyệt, nàng đã biết nên xử lý như thế nào chưa?", Tô Vũ hỏi.
Tất nhiên là Thẩm Nguyệt biết.
Từ khi đám thủ thành uy hiếp dân tị nạn bằng cung thủ trước mặt nàng thì nàng đã biết đám người đó đều không phải là quan tốt.
Đối phó với loại tham quan ác bá này, nàng chắc chắn sẽ không mềm lòng.
Một lúc lâu sau thì Thẩm Nguyệt mới nói: "Còn chàng thì sao? Sau khi ta mở được cổng thành thì chàng mới vào thành sao?"
"Bây giờ thì chỉ có một cách duy nhất này thôi".
Nàng nghe thấy chính mình đang hỏi một cách mơ hồ: "Nếu như ta không làm được, chậm chạp không mở được cổng thành, dân tị nạn ngoài thành cùng đường muốn giết chàng thì phải làm sao?"
Tô Vũ nói: "Ta tin tưởng nàng sẽ không bỏ rơi bọn họ, cũng sẽ không thất tín với bọn họ".
Thứ mà hắn tin tưởng chỉ có tấm lòng của Thẩm Nguyệt đối với lê dân bá tánh.
Rõ ràng tình yêu của nàng dành cho dân chúng đã được chính tay hắn vun đắp nên, nhưng cuối cùng hắn vẫn không tránh khỏi nảy sinh cảm giác mất mát.
Cảm giác đó giống như chính tay mình đã dâng ra cho người khác một nửa món báu vật mà mình yêu thích nhất, muốn độc chiếm nhất.
Có thể là còn hơn một nửa.
Từ nay về sau nàng sẽ không còn chỉ vì hắn mà suy nghĩ nữa.
Chuyện này đối với hắn thật sự rất tàn nhẫn.
Chẳng qua chuyện tàn nhẫn này là do hắn cam tâm tình nguyện tự gánh vác trên vai.
"Ta sẽ không bỏ rơi họ, cũng sẽ không thất tín với bọn họ", Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Nhưng nếu có một ngày ta không còn tin tưởng chàng nữa thì phải làm sao đây?"
Tô Vũ chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao, ta vẫn sẽ tin tưởng nàng".
Thẩm Nguyệt dựa vào thân xe, hơi ngẩng đầu lên nhìn không gian chật hẹp tối tăm này.
Tô Vũ đợi hồi lâu không thấy nàng trả lời thì liền nhấc chân nói: "Đã muộn rồi, nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ không quấy rầy nàng nữa".
"Tô Vũ".
Tô Vũ dừng chân.
Thẩm Nguyệt nói: "Thỉnh thoảng chàng hãy vì bản thân tính toán một chút có được không?"
Tô Vũ đáp: "Được, ta sẽ cố gắng hết sức".
Hừng đông ngày hôm sau, theo những gì Tô Vũ đã nói tối qua, Thẩm Nguyệt chuẩn bị vào thành. Nàng để lại lời nhắn cho những người tị nạn, bảo họ kiên nhẫn đợi bên ngoài thành trong ba ngày.
Nàng nhất định sẽ tìm cách mở cổng thành càng sớm càng tốt để mọi người vào thành.
Tô Vũ sẽ ở lại bên ngoài thành, còn Tần Như Lương và Hạ Du sẽ đi cùng nàng vào thành để mọi người cảm thấy an tâm hơn.
Tần Như Lương và Hạ Du không khỏi kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt bình thản của Tô Vũ thì bọn họ cũng phần nào đoán được hẳn là hắn đã lên kế hoạch từ lâu.
Tối hôm qua khi Tô Vũ đứng bên ngoài xe ngựa của Thẩm Nguyệt nói chuyện thì Tần Như Lương và Hạ Du đều nhìn thấy.
Tuy nhiên, Tần Như Lương và Hạ Du cảm thấy sự sắp xếp như vậy rõ ràng không phải là tốt nhất.