Thẩm Nguyệt dừng tay, cả sân yên tĩnh.
Nàng cười mà như không cười: “Sao lại thế được, Liễu Mi Vũ trước đây đã trúng độc này, nhưng phải ăn cái đó mới khỏe lên được”.
Liễu Thiên Hạc nói: “Ngươi cho rằng thứ kịch độc này dễ điều chế thuốc giải lắm à? Đại phu nào cũng biết được bí mật chắc?”
“Thế sao Liễu Mi Vũ lại khỏi?”
Liễu Thiên Hạc im lặng không đáp.
Thẩm Nguyệt tà ác nói: “Thuốc giải hôm nay không chữa được ngươi cũng không sao, khi về kinh ta nói ngươi chết vì ôn dịch thì cũng sẽ chẳng ai nghi ngờ”.
Nàng cuối cùng vẫn kiên trì nhét độc cho Liễu Thiên Hạc.
Liễu Thiên Hạc nghiến răng nghiến lợi: “Ta đã đưa thuốc giải cho Thiên Tuyết rồi!”
“Nói vậy thì ngươi cũng cho nàng ta độc à?”
“Đúng thì sao!”
Thẩm Nguyệt nhếch miệng: “Liễu Thiên Hạc, ngươi và Liễu Mi Vũ đúng là giống hệt nhau, đối phó với thứ ham sống sợ chết như các ngươi thì chẳng tốn mấy công”.
Tay nàng buông lỏng, thả Liễu Thiên Hạc ra.
Liễu Thiên Hạc luống cuống lau chất lỏng trên mặt, há miệng định chửi thì thấy Tần Như Lương đứng ở bậc thang dưới mái hiên.
Ánh sáng chiếu lên vài bậc thang.
Hắn ta đứng ở ranh giới giữa bóng râm và ánh nắng.
Sau lưng là bóng râm, trước mắt là ánh nắng, nổi bật lên thần sắc tái nhợt của hắn ta.
Lời nói của Liễu Thiên Hạc kẹt ở cổ họng, đã quên phải chửi những gì.
Tần Như Lương đã nghe rõ từng lời hắn ta vừa nói.
Dựa theo những gì Liễu Thiên Hạc nói, không khó để suy đoán được nếu trước đây Liễu Mi Vũ trúng độc mà Liễu Thiên Hạc đưa cho thì người áo đen hạ độc Liễu Mi Vũ chính là Liễu Thiên Hạc.
Kẻ xông vào hoàng cung hành thích ban đêm, sát thủ hạ độc Tần Như Lương trên dường đều là do Liễu Thiên Hạc làm.
Liễu Mi Vũ đêm đó không phải bị người áo đen cưỡng ép mà là nàng ta cùng Liễu Thiên Hạc hợp lực diễn một màn khổ nhục kế.
Vừa thuận tiện thả Liễu Thiên Hạc đi, Liễu Mi Vũ trúng độc cũng lấy được sự cảm thông của Tần Như Lương.
Tần Như Lương chưa từng nghi ngờ.
Độc Tỏa Ngàn Hầu căn bản không cần thuốc dẫn là Tử Hà Xa, hóa ra Liễu Mi Vũ ngay từ đầu đã có thuốc giải.
Nhưng nàng ta lại luôn bày ra bộ dạng bị độc giày vò, khiến Tần Như Lương khổ tâm lo lắng.
Nàng ta không hiểu nổi cảm giác lo lắng như điên của Tần Như Lương khi ấy.
Thuốc dẫn lại phải là Tử Hà Xa.
Vì sao?
Vì Thẩm Nguyệt khi ấy đang mang thai, mà trong bụng nàng thì có sẵn một bộ!
Mục đích chân chính của Liễu Mi Vũ không phải là muốn hắn ta tìm thuốc giải cho mình, mà là muốn hắn ta ra tay với đứa bé trong bụng Thẩm Nguyệt.
Nàng ta chỉ cần giả bộ đáng thương nằm trên giường như sắp hấp hối là có thể khiến hắn ta suýt chút nữa trở thành hung thủ giết chết con! Khiến hắn ta suýt nữa thì hại Thẩm Nguyệt gặp nguy hiểm đến tính mạng, sau này mãi mãi không bù đắp nổi!
Hắn ta khi ấy thực sự rất yêu Liễu Mi Vũ, không nỡ để nàng ta chịu chút tổn thương nào. Hắn ta thà đi hại Thẩm Nguyệt không có lỗi gì còn hơn là để Liễu Mi Vũ chết.
Để cứu được Liễu Mi Vũ, hắn ta chịu trả mọi giá.
Nhưng những đầu mối này bây giờ đã liên kết với nhau thành một, khiến Tần Như Lương trở tay không kịp.
Hóa ra mọi thứ hắn ta cố gắng đều bị người ta tính toán cả.
Hắn ta cho rằng Liễu Mi Vũ khéo hiểu lòng người, điềm đạm đáng yêu, không có âm mưu hay quỷ kế gì.
Hôm nay hắn ta mới biết mình sai.
Thẩm Nguyệt cất bình sứ đi, đi qua Tần Như Lương, khẽ dừng chân rồi nói: “Ngươi nghe rõ rồi chứ?”
Không đợi Tần Như Lương trả lời, Liễu Thiên Hạc bèn nói: “Ngươi đừng nghe con đàn bà đó nói! Nàng ta muốn hại Thiên Tuyết đấy!”
Tần Như Lương bình tĩnh nhìn Liễu Thiên Hạc, ánh mắt lạnh như băng: “Ta chẳng nghe thấy nàng ấy nói gì, nhưng lại nghe rõ ngươi nói”.
“Ta bị nàng ta ép nên mới thế! Ngươi tận mắt thấy nàng ta muốn độc chết ta mà!”
Tần Như Lương không cảm xúc nói: “Nàng ấy nói muốn thử thuốc mà, nhưng ngươi cũng đã khai hết rồi đấy thôi. Ta đã đánh giá cao ngươi quá rồi, hôm nay ngươi không chết, sau này áp ngươi về kinh thì ta cũng sẽ đích thân hành hình xử tử ngươi!”
“Tần Như Lương, đồ lòng lang dạ sói!”
Tần Như Lương quay đi, nói: “Đúng, ta lòng lang dạ sói, còn ngươi nên chết từ lâu rồi mới phải”.
Thẩm Nguyệt quay lại trong viện, thấy Tô Vũ ở đó, Tô Vũ nói: “Thu dọn đồ nhé, hai ngày nữa chuẩn bị lên đường”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta không có đồ gì cần dọn, mai là đi được rồi”.
Sau đó Tần Như Lương cũng quay về, không khí của ba người ở trong viện có hơi nghiêm trọng.
Tần Như Lương nhìn Tô Vũ, nói: “Ngươi tránh đi một chút được không, ta muốn nói chuyện riêng với nàng ấy một chút”.
Tô Vũ ngồi ở hành lang, ung dung nói: “Hóa ra là chê ta vướng”.
Tuy vậy nhưng Tô Vũ vẫn tạm lánh đi.
Thẩm Nguyệt biết hắn ta định nói gì, bèn nói trước: “Nếu là trước kia, ngươi sẽ cho rằng ta đang dùng trăm phương ngàn kế để làm hỏng hình tượng của Liễu Mi Vũ trong lòng ngươi, nhưng ta không có ý đó, ta đã nói kiểu gì cũng sẽ vạch bộ mặt thật của nàng ta ra cho ngươi xem”.