Lời này vừa ra, không khí giống như ngưng đọng.
Ngọc Nghiên quay đầu nhìn người lên tiếng, phát hiện tiểu tỳ kia chính là người nhốt nàng ta vào dược phòng.
Hai nha hoàn vốn đang châu đầu ghé tai bàn tán, không ngờ lại có người nghe được, thế mà còn báo cho tướng quân!
Tần Như Lương hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Đưa người vào đây nói chuyện!”
Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, híp mắt nhìn nô tỳ vừa nói lời kia, rồi quay người lại, ưu nhã đứng trong sảnh.
Hai nha hoàn bị dẫn vào quỳ rạp xuống đất, không dám lừa gạt, không thể làm gì khác ngoài việc nói thật.
Một trong hai nha hoàn run rẩy nói: “Vào lúc chính ngọ, đám nô tỳ quét dọn trong hậu hoa viên thì thấy một người giống công chúa đi ngang qua rừng cây”.
“Có phải đi ra hồ ở hậu viện không?”
Một người khác vội gật đầu: “Đúng ạ”.
Tần Như Lương gào lên: “Thẩm Nguyệt, nhân chứng đây rồi, ngươi còn cãi lại không!”
Hương Phiến vừa khóc vừa cười, nàng ta không ngờ đột nhiên lại có chuyển biến, đúng là trời đang giúp nàng ta mà!
Nàng ta nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Đúng thế, giờ đã có người đứng ra chỉ ngươi rồi, ngươi còn chống chế gì nữa!”
Thẩm Nguyệt nhìn hai nha hoàn: “Tốt lắm, để ta hỏi các ngươi, khi ấy ta đi một mình hay có người đi cùng?”
Nha hoàn cẩn thận nhớ lại rồi nói: “Khi ấy công chúa không đi một mình mà là có một nha hoàn đi cùng”.
Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Ngọc Nghiên bị ta cử ra ngoài phủ, sau khi về thì không thấy bóng dáng đâu, Triệu mụ đến chỗ quản gia hỏi thì mới biết có người đưa nàng ta ra dược phòng, điểm này quản gia làm chứng. Mà khi Triệu mụ đi làm đồ ăn trưa cho ta thì có người trong bếp làm chứng được. Trì Xuân Uyển ta tổng cộng chỉ có hai nha hoàn, vậy nha hoàn ngươi thấy là ai?”
Cả hai nha hoàn đều lắc đầu.
Một người nói: “Lúc đó nàng ta cúi đầu, nô tỳ không thấy rõ mặt, nhưng nàng ta mặc áo sam màu vàng, đầu búi song kế, chúng nô tỳ cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng”.
“Áo sam vàng, đầu búi song kế à?”, Thẩm Nguyệt híp mắt, chậm rãi nở nụ cười, chỉ vào Hương Phiến: “Các ngươi xem có phải bộ dáng này không?”
Hương Phiến ngạc nhiên trừng lớn mắt.
Nha hoàn chỉ kể lại tình huống khi ấy, nhưng Thẩm Nguyệt lại rất hợp lý mà dẫn dắt bọn họ chỉ vào mục tiêu cuối cùng là Hương Phiến.
Bởi vì vừa khéo nàng ta đang ăn mặc như thế. Mặc dù bùn đã dính vào người, nhưng không xóa đi màu sắc quần áo của nàng ta hay là búi tóc mà nàng ta chải.
Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, nàng ta còn chưa kịp thay đồ.
Nha hoàn ngẩng đầu nhìn Hương Phiến rồi lại cúi thấp đầu, không dám khẳng định mà cũng không dám phủ nhận: “Có thể là chúng nô tỳ nhận lầm người, Hương Phiến là nha hoàn của Liễu phu nhân, sao có thể ở bên cạnh công chúa được ạ”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Đúng thế, nếu lúc ấy nàng ta dẫn ta đi đến hồ ở hậu viện, để lại Mi Vũ ở đó một mình không người chăm sóc, khiến Mi Vũ trượt chân ngã xuống hồ thì tội cũng lớn lắm”.
Hương Phiến á khẩu, mồ hôi tuôn ra như mưa: “Không phải… Không phải như vậy đâu… Rõ ràng là ngươi dẫn phu nhân đến hồ…”
Thẩm Nguyệt ung dung nói: “Ngươi nói là ta chủ động dẫn Mi Vũ qua đó, vậy sao lại có nha hoàn thấy ta đi cùng ngươi vậy? Không phải nên là Ngọc Nghiên dẫn Mi Vũ qua à? Nếu ta thực sự đi tới đó, ngươi xuất hiện thì cũng là do Mi Vũ chủ động dẫn ta đấy chứ? Ngươi nói Mi Vũ muốn hòa giải với ta, vậy sao lại chọn một nơi như thế? Nàng ta xưa nay không phải thích ở trong đình mát à? Chẳng lẽ là ngay từ đầu nàng ta đã định trượt chân ngã xuống, diễn khổ nhục kế để Tần tướng quân thông cảm rồi chèn ép ta?”
“Không phải…”
Hương Phiến đã mất chủ ý, lúc thì nhìn Tần Như Lương, lúc thì nhìn hai nha hoàn kia, rồi hung tợn đẩy bọn họ: “Các ngươi nói đi, mau nói là các ngươi tận mắt thấy nàng ta đi vào hậu viện, nha hoàn bên người nàng ta là Ngọc Nghiên, không phải ta!”
Hai nha hoàn không muốn cuốn vào phân tranh, lắc đầu nói: “Có lẽ là nhận lầm người rồi… Tướng quân, chúng nô tỳ nhận sai người rồi, chúng nô tỳ không dám xác định…”
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Ta đã bảo mà, cả ngày ta chỉ ở Trì Xuân Uyển, sao có thể ra khỏi viện được. Hóa ra là các ngươi nhìn nhầm”.
Hương Phiến phẫn nộ đến cùng cực: “Ngươi!”
Thẩm Nguyệt đi vào giữa sảnh, phất áo quay lại nhìn Hương Phiến, nói năng có hồn: “Con tiện tỳ ác nô này, ngươi không chỉ không dốc lòng chăm sóc Mi Vũ mà còn mưu hại vu hãm ta, dụng ý khó dò, đáng chết!”
Giọng nói của nàng lạnh lẽo, không cho phép cãi lại: “Tần tướng quân, cho tới nước này, chắc hẳn mọi chuyện đã có manh mối. Nha hoàn này nói năng vớ vẩn, hẳn là nên thỉnh gia pháp chứ?”
Từ đầu đến cuối, Thẩm Nguyệt không hề hoảng loạn, mặc kệ Hương Phiến vu cáo thế nào, nàng cũng có thể suy một ra ba.
Tần Như Lương ngồi ở ghế chủ, sầm mặt thật lâu mà không lên tiếng.
Tuy Hương Phiến nói chuyện không hợp lý, nhưng hắn ta nghe lâu như thế, thấy Thẩm Nguyệt nói chuyện rõ ràng hợp lý, không có lỗ hổng, càng làm cho hắn ta không tin chuyện này không liên quan đến Thẩm Nguyệt!
Hắn ta còn chưa mở miệng, Thẩm Nguyệt đã đảo khách thành chủ, nói với quản gia: “Đưa nàng ta xuống, phạt ba mươi gậy theo gia pháp!”
Tất cả mọi người đều cho là Thẩm Nguyệt chết chắc, không ngờ mọi thứ lại chuyển biến khó lường như vậy, nhất thời còn chưa kịp tỉnh hồn.
Ngọc Nghiên và Triệu thị càng sững sờ mà trông.
Bọn họ lúc trước còn đang đổ mồ hôi lạnh cho chủ tử, nhưng xem ra là lo thừa rồi.
Hóa ra Thẩm Nguyệt cũng không hề điềm nhiên như không, mỗi một chuyện nàng đều bày xong bước đi tiếp theo cả rồi.
Quản gia kịp phản ứng lại, thấy Tần Như Lương không ngăn cản thì gọi hai gia nô tới kéo Hương Phiến ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đánh nàng ta ở bên ngoài.