Môi của Tô Vũ ở ngay bên tai nàng, ấm áp nói: “Nàng gọi ta như thế sẽ khiến ta giày vò lắm đấy”.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ta sợ ta không gọi tên chàng thì sẽ tạo ra những âm thanh kỳ quái”.
Tô Vũ há miệng, ngậm lấy vành tai của Thẩm Nguyệt.
Trong nháy mắt này, cả người Thẩm Nguyệt căng cứng, giống như có dòng điện kích qua, chưa kịp ngăn đã lộ ra tiếng rên quyến rũ.
Nơi mẫn cảm nhất của nàng chính là vành tai.
Nàng vô thức muốn bám lên vai Tô Vũ, nhưng sợ dùng sức sẽ khiến hắn bị rách vết thương, bèn vội vàng bỏ ra, một tay xiết chặt áo hắn.
Nàng thở dốc: “Tô Vũ, đừng, chàng vẫn đang bị thương...”
“Ta cũng biết không thể như vậy”, Tô Vũ nói ở bên cổ nàng, khiến nàng run rẩy.
“Gần đây ta phát hiện nàng luôn khiến ta điên cuồng, khiến lòng dạ ta trở nên nhỏ mọn hơn. Tình yêu nam nữ đúng là một thứ dày vò lòng người mà”.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt nàng, khóe mắt cũng tràn ngập tình cảm mê ly.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn, vuốt tóc hắn, kéo đầu hắn vào ngực mình: “Vậy ta để chàng ôm thêm một lúc nữa”.
Thời gian trôi qua, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, hai người yên lặng ôm nhau.
Thẳng đến khi Tô Vũ nói: “Nàng lo cho Tần Như Lương à?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Chẳng qua là thấy hắn ta hơi đáng thương”.
“Nếu nàng thấy thế thì ta có thể chữa khỏi hai tay cho hắn ta, để hắn ta khôi phục như cũ”.
Thẩm Nguyệt ngẩn người: “Thật ư?”
Nàng biết hai tay Tần Như Lương bị phế, muốn khôi phục như xưa nói thì dễ, nhưng nàng không làm được, thái y hay đại phu tầm thường thì càng không. Nhưng nếu có Tô Vũ thì nàng tin là có thể.
Nhưng Thẩm Nguyệt chưa từng nghĩ đến phương diện đó.
Thẩm Nguyệt vừa lên tiếng, Tô Vũ lại không đáp lời nữa.
Thẩm Nguyệt híp mắt cười, hai tay ôm lưng hắn: “Tô Vũ, chàng biết trên đời này ngoài chàng ra thì ta sẽ không hoảng loạn vì bất kỳ ai nữa mà”.
Tô Vũ mới thoải mái nói: “Thật”.
Những ngày sau đó, Tô Vũ và Tần Như Lương vẫn dưỡng thương trong phòng, Thẩm Nguyệt một mình sắc thuốc của hai người cũng không quá khó khăn, chỉ là tốn thêm chút thời gian.
Tần Như Lương biết mình rất vô dụng, nếu không nhanh chữa khỏi vết thương thì sau này sẽ càng vô dụng hơn, bởi vậy hắn mới yên tâm dưỡng thương, cũng không còn động vào Thẩm Nguyệt nữa. Tiểu viện của ba người trôi qua yên ả vô cùng.
Nhưng mưa cứ rả rích mãi chẳng dừng.
Mưa chỉ ngừng một chút, sắc trời chưa kịp sáng lên thì đã lại mưa tiếp.
Nếu cứ tiếp tục thì cũng chẳng phải chuyện tốt.
Ngày xuống núi quay về Đại Sở vẫn trì hoãn chưa quyết.
Tô Vũ đã có thể xuống giường đi lại, chỉ cần không dùng sức thì có thể đi bình thường.
Nhưng mưa xuống khiến phạm vi hoạt động rất có hạn, không ngồi đọc sách nghe mưa thì cũng là ngồi dưới mái hiên với Thẩm Nguyệt trông coi nồi thuốc, uống trà.
Tần Như Lương sẽ thỉnh thoảng nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy hai người ngồi cạnh nhau, nói chuyện đầy tình cảm, hắn ta cố gắng ép bản thân mình không để ý, cũng cố không đi ra ngoài quấy rầy.
Chỉ có khi ở chung với Tô Vũ thì Thẩm Nguyệt mới lộ ra vẻ dịu dàng.
Nàng cầm chén trà trong tay Tô Vũ, nói: “Lát nữa chàng còn phải uống thuốc nữa, uống ít trà thôi”.
Tô Vũ chỉ mỉm cười, cho nàng lấy đi, nhìn trời nói: “Không biết mưa bao lâu mới tạnh đây”.
“Khi nào chúng ta mới về Đại Sở?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
“Chờ thêm mấy hôm đi”, Tô Vũ nhìn sang cửa sổ phòng đối diện: “Đợi hắn ta đi lại được thì mới tính tiếp”.
Cũng may vết thương của Tần Như Lương có Thẩm Nguyệt hỗ trợ xử lý nên khôi phục khá nhanh.
Tần Như Lương không muốn ở lại hành cung Dạ Lương lâu, vài ngày sau cũng miễn cưỡng xuống giường, muốn xuống núi trở về. Nhân hôm ấy mưa nhỏ, ba người bèn chào từ biệt hoàng đế Dạ Lương quay về Đại Sở.
Hoàng đế Dạ Lương cũng không mời gọi, huống hồ tiết trời lạnh lẽo, không thể ở lại hành cung lâu, tiễn sứ thần Đại Sở đi thì hoàng đế Dạ Lương cũng sẽ chuẩn bị về kinh.
Lần này hoàng đế Dạ Lương phái đại tướng quân đích thân hộ tống, hơn nữa hộ vệ nhiều hơn lần trước gấp đôi, đưa thẳng bọn họ đến biên cảnh.
Đương nhiên cũng không quên mang theo Liễu Thiên Hạc.
Có lồng sắt của Liễu Thiên Hạc ở phía trước mở đường, Thẩm Nguyệt cảm thấy con đường này không còn quá khó đi nữa.
Đến chân núi, hai chiếc xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Liễu Thiên Hạc bị kéo lên xe ba gác, trên đó không có chỗ che mưa chắn gió, hắn ta vẫn phải đón hết mưa gió mà đi.
Tần Như Lương và Tô Vũ, Thẩm Nguyệt đều đứng dưới mưa, mưa bụi giăng xuống như tơ nhện, thấm ướt quần áo ba người.
Tần Như Lương hỏi Thẩm Nguyệt: “Cô ngồi xe với ai?”
Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, Tô Vũ nói trước: “Công chúa ngồi một xe đi, ta và Tần tướng quân một xe”.
Tần Như Lương không ngờ rằng Tô Vũ lại chủ động yêu cầu ngồi chung xe ngựa với hắn ta.
Thẩm Nguyệt mới nhớ ra việc Tô Vũ đồng ý sẽ chữa khỏi tay của Tần Như Lương, nên vui vẻ đáp: “Vậy cũng tốt”.
Thẩm Nguyệt lên xe ngựa trước, để lại Tần Như Lương và Tô Vũ nhìn nhau.