"Hắn ta không làm gì cả, chỉ nói là muốn dẫn ta đi tham quan hành cung".
Tô Vũ nói: "Có lẽ là bệ hạ muốn nhiệt tình đối đãi khách nhưng có phần làm hơi quá".
Thẩm Nguyệt không quan tâm lắm, chỉ hỏi: "Mọi chuyện đã xong xuôi hết chưa?"
Nhìn thấy Tô Vũ gật đầu, Thẩm Nguyệt hỏi: "Tần Như Lương đâu, đã thả ra chưa?"
"Đã thả ra rồi, thái y trong hành cung đang xử lý vết thương cho hắn ta".
"Vậy thì lát nữa hãy đến thăm hắn ta một chút".
Tô Vũ nói: "A Nguyệt, nàng có vẻ rất quan tâm đến hắn ta".
Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: "Kỳ thực ta cũng không quan tâm lắm, có lẽ là bởi vì Thẩm Nguyệt trước đây vẫn muốn cứu hắn ta, hơn nữa hắn ta cũng đã từng cứu mạng của Thẩm Nguyệt trước đây cho nên cũng có thể coi như là bù trừ lẫn nhau đi".
Nàng quay đầu nhìn Tô Vũ, nhếch miệng cười nói: "Tô Vũ, chuyện này làm chàng khó chịu sao?"
Tô Vũ thở dài nói: "Cũng có một chút".
Nét mặt của Thẩm Nguyệt khẽ trầm xuống, giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ lại: "Nhưng sau khi chúng ta rời khỏi đây và trở về Đại Sở thì chúng ta sẽ không còn có thể thường xuyên ở bên cạnh nhau như thế này nữa".
Khoảng thời gian bọn họ thường xuyên được bên nhau này sắp kết thúc.
Khoảng thời gian này mặc dù gặp phải nhiều khó khăn nhưng nàng vẫn trân trọng từng ngày, bây giờ nàng lại đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Khi nàng đi đến chỗ Tần Như Lương ở, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Tần Như Lương để trần nửa thân trên, vết thương trên người đã được chữa trị, toàn thân được băng kín.
Hắn vẫn còn tỉnh, cũng không còn chật vật lôi thôi giống như lúc ở trong ngục tối, thân thể đầu tóc đều đã được tắm gội sạch sẽ, chỉ có điều chắc chắn không còn rắn chắc bằng trước khi xuất chinh.
Sau mấy tháng chịu tù đày, lại phải chịu khổ hình liên tục, thân thể của hắn ta đã càng lúc càng gầy yếu, xương gò má đã lộ ra rõ ràng, hai hốc mắt cũng hõm sâu, đúng là một trời một vực so với lúc còn no đủ.
Một người như vậy khi trở về Đại Sở thì không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại trạng thái như trước đây để tiếp tục rong ruổi sa trường.
Mặc dù Dạ Lương đã chừa lại cho Tần Như Lương một mạng nhưng cũng đã mài mòn căn cơ của hắn ta, khiến cho hắn ta không còn là một đại tướng quân uy phong lẫm liệt của Đại Sở nữa.
Như vậy thì cho dù hắn ta có quay trở về Đại Sở cũng không có ích lợi gì.
Thẩm Nguyệt trên danh nghĩa cũng là thê tử của Tần Như Lương, bây giờ Tần Như Lương không thể tự chăm sóc bản thân, đối với nàng chuyện lo thuốc thang cho hắn chẳng qua của chỉ là tiện tay.
Trong khi đút thuốc cho hắn ta, nàng lãnh đạm nói: "Tô đại nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, Đại Sở cùng Dạ Lương đã hòa đàm, ngươi chỉ cần dưỡng thương cho tốt, chỉ cần ngươi bước đi được thì chúng ta sẽ trở về".
Ánh mắt Tần Như Lương vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng, hắn ta nói: "Điều kiện hòa đàm là gì?"
"Đại Sở đã giao ra ba tòa thành cho Dạ Lương, hai nước đã đạt được thỏa thuận đình chiến và chung sống hòa bình".
Tần Như Lương cảm thấy nghi hoặc: "Hoàng đế Dạ Lương sao có thể đồng ý chuyện đó, đừng nói là ta không tin, sau khi trở về kinh thì hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ không tin".
Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, thản nhiên nói: "Dạ Lương muốn có năm tòa thành nhưng Đại Sở chỉ bằng lòng giao ra ba tòa thành, nên chuyện này mới giao cho Tô đại nhân giải quyết. Hiện tại Tô đại nhân đã thành công ký hiệp ước hòa bình chỉ với ba tòa thành, như vậy còn chưa thỏa đáng hay sao?"
Tần Như Lương nói: "Hoàng thượng sẽ không bao giờ hài lòng đối với hắn".
Khi bát thuốc cạn đáy, Thẩm Nguyệt đặt bát thuốc xuống, vừa định đứng dậy thì Tần Như Lương đã giơ tay nắm lấy cổ tay nàng.
Thẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn xuống hắn hỏi: "Có chuyện gì?"
Tần Như Lương gằn từng chữ một nói: "Cô không được ở bên cạnh hắn".
Thẩm Nguyệt không trả lời, ánh mắt rơi vào bàn tay gầy guộc đang nắm cổ tay nàng mà không còn chút sức lực nào, lông mày nàng nhíu lại, nàng liền nói: “Ta không ở bên cạnh hắn thì chẳng lẽ ở bên cạnh ngươi hay sao? Ngươi sẽ bảo vệ ta sao?"
Sau khi Tần Như Lương im lặng một lúc thì hắn ta lại nghiêm túc nói: "Sau này ta sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ cô".
Thẩm Nguyệt giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, liền bĩu môi nói: "Tần Như Lương, nếu như Liễu Mi Vũ và ta cùng gặp nguy hiểm và ngươi chỉ có thể cứu một người thì ngươi sẽ chọn bảo vệ nàng ta hay là bảo vệ ta?"
Tần Như Lương dừng một chút, cuối cùng lại do dự.
Có lẽ nguyên nhân chính là vì do dự nên hắn mới là Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt không thấy sự do dự của hắn ta có gì sai, nếu như hắn ta không chút do dự nói rằng hắn ta sẽ bảo vệ cho nàng thì có lẽ nàng sẽ còn cảm thấy hơi thất vọng.
Thẩm Nguyệt nói: "Ta không cần nghe câu trả lời của ngươi cũng biết đáp án của ngươi là gì. Hơn nữa, hai tay của ngươi đã bị phế, làm sao có thể bảo vệ người khác? Ngươi có thể bảo vệ được chính mình đã là tốt lắm rồi".
Lời nói của nàng khiến Tần Như Lương vô cùng đau lòng.
Lời nói này khiến cho Tần Như Lương cảm thấy như bị nhìn thấu, hắn buông lỏng tay ra, Thẩm Nguyệt cũng nhanh chóng rút tay về.
Trên cổ tay phải của hắn ta còn có một vết sẹo mới.
Thẩm Nguyệt nói: "Chúng đã cắt đứt gân tay phải của ngươi rồi".
Tần Như Lương cười khổ nói: "Sau khi chúng phát hiện ra gân tay trái của ta bị đứt thì liền cắt luôn gân tay phải".
Lý do khiến Tần Như Lương cam chịu từ bỏ bản thân khi ở trong ngục là bởi vì hắn ta biết mình đã là một phế vật, nếu còn sống thì cũng chẳng để làm gì, không chỉ khiến Đại Sở hổ thẹn mà còn cả đời không cầm nổi thanh kiếm.
Hiện giờ thái y trong hành cung tuy đang chữa trị vết thương cho Tần Như Lương nhưng gân cốt đã bị đứt thì rất khó phục hồi.
Tần Như Lương nói: "Đây là chuyện ta phải chịu, không liên quan đến cô".
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Ta không hề tự trách bản thân mình. Nếu như thời gian có quay trở lại thì khi Liễu Mi Vũ trúng độc ngươi vẫn sẽ lựa chọn bất chấp tính mạng của đứa trẻ trong bụng ta để lấy nhau thai đi cứu nàng ta, vậy thì cuối cùng ta vẫn sẽ chọn cắt bỏ gân tay trái của ngươi mà thôi".