Không biết có phải vì ngón tay Tô Vũ đang di chuyển hay không mà sau đó Thẩm Nguyệt không nhíu mày nữa.
Trong nháy mắt, nàng phát hiện mình đang ở trong học đường đọc sách cùng mọi người.
Về sau, có một thiếu nữ xinh xắn đi tới trước mặt nàng, hành lễ với nàng bằng cấp bậc lễ nghĩa non nớt, rồi lại nói với giọng trẻ con: “Công chúa mạnh khỏe, ta là Liễu Thiên Tuyết”.
Ý thức của Thẩm Nguyệt đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Có lẽ vì cảm xúc của Thẩm Nguyệt thay đổi, nên cảnh tượng trong mộng đột nhiên chuyển biến.
Nàng và thiếu niên như ánh dương kia đang đứng đối mặt nhau, tranh cãi khàn cả giọng.
Nàng mạnh mẽ quay đi trước, không để cho hắn ta thấy vẻ mặt mềm yếu của mình.
Nhưng khi nàng ngừng bước, không nhịn được quay đầu nhìn lại, thiếu niên như mặt trời một mực đi theo nàng bây giờ đã dừng chân lại, nàng thấy hắn ta đi ra xa, đến cạnh thiếu nữ xinh đẹp đang khóc sướt mướt tên là Liễu Thiên Tuyết kia.
Thiếu niên nói nàng là công chúa, bên người nàng luôn có người vây quanh, nhưng Liễu Thiên Tuyết chỉ có một mình.
Thiếu niên nói nàng lạnh lùng, bắt nạt người khác, xảo trá ngang ngược, kiêu căng tự đại.
Nhưng những cái đó đều là do hắn ta nuông chiều mà ra.
Nếu nàng thật sự lạnh lùng, thì sao lại vừa nắm chặt tay áo, vừa nghẹn ngào lau nước mắt đứng nhìn bóng dáng của thiếu niên đó chứ.
Nàng không hề xấu, nàng chỉ cố chấp mà thôi.
Sau này, có một giọng nói dịu dàng nói với nàng rằng, nàng là công chúa, vốn nên có ngàn vạn sủng áo, chỉ có những kẻ hèn mọn kia mới đòi bình đẳng.
Người nói chuyện với nàng dường như là thầy dạy trong học đường, lại tựa như một người luôn bầu bạn bên cạnh nàng.
Lời nói của hắn mang theo một sức mạnh khiến lòng người yên tâm, thoải mái đi.
Trong chớp mắt, cả thế giới giống như bị bao trùm.
Bầu trời chạng vạng tối bị ánh máu phủ đầy.
Khắp nơi đều là tiếng kêu khóc, người ngã xuống như ngả rạ, nàng trốn trong góc, cả người dính đầy máu, sợ đến run rẩy.
Nàng ôm tượng gỗ mình yêu thích nhất trong tay, điêu khắc dáng vẻ trẻ tuổi của nàng.
Nàng ôm không chặt nên tượng gỗ rơi xuống vũng máu, nàng nhặt nó lên, dùng cung y đắt tiền lau sạch.
Nàng lại nhìn thấy thiếu niên như ánh dương khi xưa, chỉ tiếc trên người hắn ta đã không còn ánh sáng sạch sẽ như xưa.
Hắn ta cao lớn, đẫm máu quay về, sát phạt đầy người.
Có người đẩy nàng từ phía sau về chỗ thanh niên kia, sau đó yên bình nói với nàng: “A Nguyệt, đi cùng hắn ta, chỉ hắn ta mới giúp nàng sống sót, nàng nhất định, phải sống khỏe mạnh”.
Hắn ta là công thần lương tướng, nàng là công chúa mất nước.
Người người hô lên đòi giết nàng để diệt trừ hậu họa, nhưng hắn ta khi ấy nhìn vẻ mặt chật vật của nàng, kiếm trong tay vẫn không hề hạ xuống.
Hắn ta nói: “Chỉ là một công chúa, giữ mạng nàng ta lại sẽ thể hiện sự nhân từ của hoàng thượng, khiến người dân tâm phục khẩu phục”.
Thẩm Nguyệt bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong mắt giống như còn dính ánh máu bên trong buổi chiều tối hôm ấy, vĩnh viễn không tan.
Trái tim đập thình thịch.
Ý thức của nàng hơi hỗn loạn, đã quên mất bản thân đang ở đâu, cũng quên bên cạnh mình là ai.
Nàng chỉ dùng sức ôm chặt hông của Tô Vũ, giống như nắm được phao cứu mạng.
Nàng đúng là gặp ác mộng.
Trước kia chỉ mơ thấy mùi máu tanh mơ hồ, nhưng lần này là thấy rõ ràng.
Nàng biết đây đều là những gì đã xảy ra trên người Thẩm Nguyệt.
Khi ấy nàng còn nhỏ, không thể chịu đựng nổi, cho nên sau đó mới trở nên ngu dại.
Trong mộng, người đứng sau nàng có giọng nói dễ nghe lại yên ổn như Tô Vũ.
“Là chàng sao?”, Thẩm Nguyệt mất hồn mất vía hỏi.
“Gì cơ?”
“Người luôn đứng sau lưng ta là chàng sao?”, nàng ngẩng đầu lên, mê man nhìn Tô Vũ: “Có phải khi đó cũng giống bây giờ, chỉ cần ta ngẩng đầu hoặc quay đầu thì đều có thể nhìn thấy chàng một cách rõ nét đúng không?”
Hốc mắt nàng đỏ lên.
Tô Vũ hít sâu một hơi, ngón tay khẽ lau mồ hôi trên trán nàng, nói: “Đúng là mơ thấy ác mộng rồi”.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, định thần lại, gật đầu: “Ừ, mơ thấy ác mộng”.
Thẩm Nguyệt mơ thấy Tần Như Lương, mơ thấy Liễu Thiên Tuyết, nhưng lại chẳng mơ thấy Tô Vũ.
Nàng chỉ nghe thấy một thanh âm giống hệt hắn, luôn luôn trấn định như vậy, không có chút hoảng loạn.
Thẩm Nguyệt cũng quên đi việc Tần Như Lương đang ở cách vách, nàng chỉ muốn dùng sức ôm chặt Tô Vũ.
Một lúc lâu sau, nàng mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tô Vũ, đói quá”.
Đôi mắt dưới làn tóc của Tần Như Lương bỗng sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Thẩm Nguyệt ôm chặt một người như thế.
Tiếng nói chuyện của nàng mang theo sự dịu dàng và nũng nịu, là điều Tần Như Lương chưa từng thấy ở nàng.
Trước đó, hắn ta gần như không thể tưởng tượng rằng Thẩm Nguyệt cũng sẽ dựa vào lòng một người đàn ông, dịu dàng nói chuyện.
Và người đàn ông đó mãi mãi cũng không phải hắn ta.
Trước mặt hắn ta, Thẩm Nguyệt luôn dũng cảm kiên cường.
Không phải vì nàng không cần bảo vệ, mà là không cần Tần Như Lương bảo vệ.
Có lẽ hắn ta đã mất tư cách bảo vệ nàng từ lâu, thậm chí hắn ta còn không phát hiện, phụ nữ có kiên cường đến mấy thì cũng sẽ gặp ác mộng, cần người an ủi, cũng có một khía cạnh dịu dàng như nước.
Tô Vũ nói: “Nhưng ta cũng không có gì cho nàng ăn cả, hay nàng cắn ta đi xem có dễ chịu hơn không”.
Thẩm Nguyệt hồi thần lại, bật cười, không khách khí mò vào ống tay áo của Tô Vũ, cắn vào tay hắn mấy cái.
Đợi nàng bình tĩnh hẳn lại thì mới nhớ ra đây là nhà lao, mà Tần Như Lương thì ở ngay sát vách.