Thẩm Nguyệt ăn rất tự nhiên, tuy không hề ăn từng miếng nhỏ như khuê nữ nhà người khác nhưng vẫn không hề mất đi lễ nghĩa phải có.
Nhìn nàng ăn một cách ngon lành khiến cho mọi người cảm thấy những món ăn bình thường ở Dạ Lương cũng trở nên thơm ngon lạ thường.
Hoàng đế cười nói: "Trẫm rất thích một công chúa hào sảng như vậy".
Hoàng đế Dạ Lương là một người đàn ông trung niên, diện mạo cũng khá hiên ngang, cho dù có cười rộ lên thì cũng không giấu được sự thâm trầm mưu tính của bậc đế vương.
Sau đó, hoàng đế mời Tô Vũ cùng uống rượu.
Trên bàn Tô Vũ chỉ có chén rượu, không có chén trà.
Tô Vũ trước giờ không hề thích những trò xã giao này, trong hầu hết mọi trường hợp hắn sẽ cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Hơn nữa, việc hòa đàm giữa hai nước cũng không thể thương lượng trên bàn rượu này.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ uống rượu nhưng hiện tại bọn họ đang ở chỗ người khác, hoàng đế đã đích thân mời hắn cùng uống rượu thì hắn tất nhiên phải thuận theo.
Trong bữa tiệc các cung nhân liên tục châm đầy rượu, hoàng đế nhận thấy Tô Vũ chưa từng động đến chén rượu nên đã chủ động nhắc tới.
Khi các cận thần Dạ Lương thấy hoàng đế uống rượu với Tô Vũ thì họ cũng nhanh chóng bảo các cung nhân rót đầy rượu cho họ.
E rằng sau khi Tô Vũ và hoàng đế Dạ Lương uống rượu xong thì những người này sẽ lần lượt tiến đến uống rượu với Tô Vũ.
Chuyện vẫn chưa kết thúc.
Nàng biết ngày thường Tô Vũ không hề uống rượu.
Vì vậy khi Tô Vũ cầm chén rượu lên chuẩn bị đáp lễ hoàng đế thì Thẩm Nguyệt đã đột nhiên giơ tay đè chén rượu của hắn xuống.
Nàng không muốn những người này có cơ hội chuốc say Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt nói với hoàng đế với một thái độ không kiêu ngạo cũng không xu nịnh: "Sứ thần nước ta không biết uống rượu, một chén rượu này ta xin thay hắn kính bệ hạ, tạ ơn ý tốt của bệ hạ”.
Nói xong Thẩm Nguyệt liền cầm chén rượu của mình lên uống một hơi cạn sạch rồi còn khen ngợi: "Ta vốn tưởng rằng thứ ở Thành Huyền đã là mỹ tửu chính tông, không ngờ ngự tửu của hoàng thượng lại còn đặc biệt tinh tế hơn".
Hoàng đế cười nói: "Công chúa Tĩnh Nguyệt thật là hào sảng, nếu thích thì cũng có thể uống thêm vài chén".
Thẩm Nguyệt cười nói: "Cho dù rượu có ngon nhưng Tĩnh Nguyệt vẫn có thể hiểu được đạo lý không thể mê đắm vào men rượu".
Hoàng đế đảo mắt sang nhìn Tô Vũ, tỏ ra nghi hoặc nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy công chúa một nước tiếp rượu thay cho sứ thần".
Lời này vừa nói ra thì đám triều thần Dạ Lương ở phía đối diện đều bắt đầu xôn xao.
Sau một hồi lâu kìm nén, cuối cùng bọn họ cũng không kìm được nữa, bắt đầu bới lông tìm vết.
Tô Vũ khẽ nhướng mắt, lộ ra vẻ ôn hòa vô hại nói: "Tô mỗ quả thật không biết uống rượu, xin bệ hạ thứ lỗi".
Mặc dù vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc nhưng trong đôi mắt dài của hắn vẫn khẽ hiện lên một chút vui vẻ.
Có triều thần nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt khinh thường rồi nói: "Ngô hoàng chủ động kính sứ thần rượu ngon mà sứ thần lại không uống một chút rượu nào, lại còn để cho Tĩnh Nguyệt công chúa thay mình tiếp rượu, công chúa là quân ngươi là thần, chuyện này đúng là không phải phép chút nào".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Đã có phân chia quân thần nhưng lại có câu quân yêu dân như con, vậy thì sao quân lại không thể yêu thần như thế? Mọi người nghĩ chuyện này không phải phép thì có lẽ là do đạo quân thần của Dạ Lương và Đại Sở ta không giống nhau. Hơn nữa lần này sứ thần thân mang trọng trách đi sứ Dạ Lương, chính sự không thể chậm trễ, bởi vì suy nghĩ cho đại cục ta có thay hắn tiếp một chén rượu thì đã làm sao?"
Bởi vì Thẩm Nguyệt đã tiếp rượu của hoàng đế thay cho Tô Vũ cho nên triều thần Dạ Lương cũng không thể tiếp tục tiến lên mời rượu, tất nhiên là bọn họ không hài lòng.
Nếu đêm nay Tô Vũ bị chuốc say thì ngày mai khi hòa đàm Tô Vũ nhất định sẽ làm không tốt, đó cũng là điều mà Dạ Lương mong muốn.
Cũng có triều thần nghiêm mặt nói: "Nếu ngay cả rượu cũng không uống được thì còn làm sứ thần cái gì nữa? Chẳng lẽ Đại Sở không tìm được người nào tử tế mà lại phái một kẻ vô dụng đến đây?"
Các triều thần đều bật cười.
Thẩm Nguyệt thong dong nói: "Tô đại nhân là đại học sĩ triều ta, là văn thần thanh liêm gương mẫu. Nghe đại nhân nói như vậy ta liền cảm thấy có chút buồn cười. Người có bản lĩnh nhất định phải biết uống rượu hay sao? Nếu như lần hòa đàm này có thể uống rượu mà xong việc thì Tĩnh Nguyệt ta nhất định sẽ phụng bồi tới cùng, có phải chỉ cần sảng khoái uống rượu thì tất cả các điều kiện sẽ được miễn hay không?"
Triều thần đối diện châm chọc nói: "Công chúa thật sự nhanh mồm nhanh miệng, vô cùng miệng lưỡi, nhưng chuyện chính sự giữa hai quốc gia cũng không cần đến một nữ nhân nhúng tay vào".
Thẩm Nguyệt cười nói: "Nãy giờ có ai nhắc đến chuyện chính sự sao? Không phải hoàng thượng đã nói đêm nay chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện chính sự hay sao?"
"Mới vừa rồi còn nhắc đến chuyện hòa đàm, đó không phải chính sự thì là cái gì?"
Thẩm Nguyệt nói: "Là do trước đó đại nhân đề cập đến vấn đề quân thần cho nên ta cũng chỉ kéo dài vấn đề đó để nói mà thôi. Chỉ là vài câu tán gẫu, đại nhân có cần phải nghiêm túc đến vậy không?"
Đúng lúc này hoàng đế lại cười vang nói: "Công chúa Tĩnh Nguyệt đúng là có khí khái còn hơn bậc nam nhân, cho dù đối mặt với triều thần Dạ Lương ta cũng có thể thong dong chậm rãi tán gẫu. Không biết uống rượu cũng không phải là chuyện gì đáng nói, nhưng trí tuệ cùng khí độ của Tĩnh Nguyệt công chúa đã khiến cho trẫm được mở rộng nhãn giới".
"Chỉ tiếc nàng lại là một nàng công chúa tiền triều, nữ nhân như nàng có khi ngay cả nam nhân cũng không bằng".
Thẩm Nguyệt lễ nghĩa nói: “Đã khiến bệ hạ chê cười rồi, bệ hạ không trách tội ta lỗ mãng, đúng là có tấm lòng rộng như biển lớn có thể bao trọn trăm sông".
Hoàng đế nói: "Người đâu, mang trà cho sứ thần".
Sau đó Tô Vũ thay rượu bằng trà, mọi người trong bữa tiệc cũng trở nên khách khí hơn.
Cho đến khi cơm no rượu say và thời gian đã không còn sớm nữa thì bọn họ mới rời đi trước, không bao lâu sau thì các triều thần cũng lần lượt giải tán.