Rốt cuộc là Thẩm Nguyệt cố ý đánh Liễu Mi Vũ như vậy hay là Liễu Mi Vũ tự nhéo bản thân?
Tần Như Lương tự an ủi bản thân, ắt hẳn là vế trước đúng.
Thẩm Nguyệt tâm ngoan thủ lạt như thế, nàng ta chắc chắn biết bản thân sẽ chạm vào nơi nào của Liễu Mi Vũ nên mới nói như vậy để hắn ta nhiễu loạn tâm trí, hiểu lầm Mi Vũ.
Tần Như Lương sao có thể không rõ tính cách của Mi Vũ chứ. Từ nhỏ đến lớn, nàng ấy vẫn luôn thiện lương yếu đuối, dịu dàng săn sóc, cần người bảo vệ, mà Thẩm Nguyệt mới là con đàn bà độc ác nhất.
Tần Như Lương dâng lên lòng yêu thương, lúc Liễu Mi Vũ quấn chân lên, hắn ta bắt đầu đưa nàng ta lên mây xanh.
Tần Như Lương đương nhiên không biết, khi hai người phụ nữ đánh nhau thì làm gì có chuyện hạ thủ lưu tình, chỉ có hận không thể cào hết mặt mũi hay ngực của nhau, cố gắng để lại những vết thương thắng lợi ở chỗ nổi bật. Xé quần áo hay kéo tóc tát nhau chỉ là chuyện như cơm bữa mà thôi.
Nhưng mấy vết thương của Liễu Mi Vũ lại luôn tránh chỗ yếu hại ra.
Tần Như Lương ở lại Phù Dung Uyển một hồi liền đứng dậy rời đi, lúc ra ngoài thì phái Hương Phiến vào hầu hạ.
Liễu Mi Vũ không bảo Hương Phiến vội đi chuẩn bị nước tắm mà bảo Hương Phiến đỡ hai chân nàng ta lên tường, dựng ngược trong chốc lát.
Gương mặt nhỏ của Liễu Mi Vũ kìm nén đến đỏ bừng, nhưng cũng chỉ cắn răng chịu đựng.
Hương Phiến đương nhiên biết đây là Liễu Mi Vũ muốn sớm hoài thai của Tần Như Lương. Chỉ có như vậy thì Tần Như Lương mới càng yêu thương, quan tâm nàng ta, và Thẩm Nguyệt sẽ không thể nào rung chuyển địa vị của nàng ta tại phủ tướng quân.
Hương Phiến thừa dịp Tần Như Lương ở lại Phù Dung Uyển thì đến nghe ngóng tin tức chỗ Trì Xuân Uyển.
Bây giờ Liễu Mi Vũ và Tần Như Lương đã ân ái xong, nàng ta một bộ muốn nói lại thôi.
Liễu Mi Vũ đã thấy rõ, sau khi làm xong việc kia, thở hổn hển hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hương Phiến lúc này mới cẩn thận nói: “Lúc trước không biết rõ tình huống bên Trì Xuân Uyển thế nào, đến đại phu cũng kín miệng như hến. Hôm nay, khi tướng quân đưa thái y đến Trì Xuân Uyển, nô tỳ mới nghe được một vài tin tức”.
Liễu Mi Vũ từ từ nói: “Thái y trong cung đến chắc là muốn chẩn bệnh cho nàng ta. Tháng trước, khi thái y tới thì có nghe tướng quân nói trong phương thuốc có vấn đề, hoàng thượng sẽ không cho phép nàng ta để lại nghiệt chủng. Chắc qua lần giày vò này thì sẽ chiêu cáo thiên hạ nàng ta sảy thai hả”.
Hương Phiến thận trọng nói: “Nô tỳ cũng tưởng thế, tiện nhân kia dùng thuốc của thái y lâu dài, lại bị đụng vào bụng như thế thì chắc chắn sẽ sảy, ai ngờ…”
“Ai ngờ thế nào?”
“Ai ngờ đứa bé trong bụng nàng ta vẫn nguyên vẹn!”
Liễu Mi Vũ thay đổi sắc mặt, gương mặt đang đỏ ửng bỗng nhiên vặn vẹo: “Không thể nào…”
Ngày hôm sau, Liễu Mi Vũ dẫn Hương Phiến đến Trì Xuân Uyển, mang theo chút điểm tâm.
Thẩm Nguyệt cho Ngọc Nghiên gọi chủ tớ hai người đến ngồi dưới gốc cây rồi mang hoa quả trà nước tới.
Ngày xuân sắp hết, mặt trời dần chói hơn, không khí đã bắt đầu có chút khô nóng.
Nếu Liễu Mi Vũ vẫn dám tới chỗ Thẩm Nguyệt thì nàng hà cớ gì lại không chào hỏi lại cho phải phép.
Thẩm Nguyệt thổi lá trà trong chén, híp mắt nói: “Mi Vũ, ngươi can đảm lắm cơ, Tần tướng quân quên nhắc ngươi là bình thường không nên đến Trì Xuân Uyển của ta à?”
Liễu Mi Vũ dịu dàng nói: “Mi Vũ nghe nói thân thể công chúa không khỏe, mấy ngày trước không tới được nên hôm nay đến thăm công chúa”.
Nàng ta bảo Hương Phiến dâng điểm tâm lên: “Ta đã xuống bếp làm những thứ này, công chúa thử nếm xem có thích hay không?”
“Ngươi tự làm à?”, Thẩm Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Vâng, Mi Vũ không giỏi bếp núc, mong công chúa đừng chê”.
“Ta khá là muốn thử đấy”, nói xong, Thẩm Nguyệt lấy một miếng lên định ăn.
Ngọc Nghiên không chịu, bèn ngăn cản nói: “Công chúa, đồ ăn có lai lịch không rõ thì không nên ăn ạ”.
Thẩm Nguyệt nhìn Liễu Mi Vũ, cười nói: “Sao lại lai lịch không rõ, ngươi không nghe thấy à, đây là nhị phu nhân đích thân làm đấy”.
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa đang có bầu, vì đứa bé thì nên chú ý cẩn thận ạ”.
Thẩm Nguyệt đáp lại: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng Mi Vũ sẽ hạ độc trong điểm tâm để hại đứa bé trong bụng ta ư? Mi Vũ sao có thể là người như vậy được. Nếu điểm tâm này có vấn đề thật, ta ăn vào, mất đứa bé, oan có đầu nợ có chủ, chẳng phải sẽ dễ dàng khóa chặt mục tiêu rồi đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần hay sao?”
Sắc mặt Liễu Mi Vũ biến đổi.
Thẩm Nguyệt ngưng lại rồi nói tiếp: “Đây dường như không phải chuyện ta cần lo lắng mà là Mi Vũ cần lo mới phải. Coi như điểm tâm này không có vấn đề gì, nhưng sau khi ta ăn xong lại xảy ra chuyện thì Mi Vũ chẳng phải là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hay sao?”
Ngọc Nghiên biết Thẩm Nguyệt đang có ý gì, nàng đây là bất cần đời.
Từ khi bị Tần Như Lương đánh đến suýt bị sinh non, Thẩm Nguyệt đã không thiết gì nữa.
Lần này, Ngọc Nghiên chưa kịp ngăn cản thì Liễu Mi Vũ đã nói trước: “Công chúa, Ngọc Nghiên nói đúng, công chúa đang có thai, cần cẩn thận mọi chuyện. Điểm tâm này bỏ đi, là Mi Vũ suy nghĩ không thấu đáo”.
Nói xong, nàng ta cho Hương Phiến cất điểm tâm đi.
Thẩm Nguyệt đã nhắc nhở nàng ta không thể khinh suất đưa đồ ăn cho Thẩm Nguyệt được. Không có độc cũng sẽ bị nói thành có độc, như vậy sẽ khiến nàng ta phải chịu nỗi oan. Mà cho dù là có độc thì nàng ta sẽ càng bị nghi ngờ.
Mặc dù nàng ta hận không thể độc chết đứa con của Thẩm Nguyệt!
Thẩm Nguyệt ung dung nói: “Nghe đồn lúc trước ta đánh ngươi thương tích đầy mình hả? Giờ đã khỏe rồi cơ à?”
Liễu Mi Vũ nói: “Chuyện này ta vẫn luôn muốn giải thích với công chúa, đều là do ta sai, ta không cẩn thận ngã giữa sân. Khi ấy tướng quân vội quá, còn chưa nghe ta nói hết thì đã vội đến tìm công chúa. Nhân đây, ta đến là để xin lỗi công chúa”.