Nàng không biết rốt cuộc Tô Vũ đã phải chạy bao nhiêu ngày đường mới mệt mỏi đến mức này, ngã gục ngay trước mặt nàng.
Hắn tiêu hao tới chút tinh lực cuối cùng, nhất định phải tận mắt trông thấy nàng mới có thể yên tâm nhắm mắt sao?
Thẩm Nguyệt không nghĩ được nhiều như vậy, lập tức lấy túi da dê đựng nước trên xe ngựa tới bên cạnh Tô Vũ.
Nàng mở túi nước, dùng khăn lụa thấm ướt nước rồi cẩn thận lau mặt, trán và lòng bàn tay cho hắn, cố gắng giúp hắn hạ nhiệt.
Nhìn cảnh tượng hắn ngủ thiếp đi, Thẩm Nguyệt chỉ thấy lòng dạ mình lâm râm cảm giác chua xót.
Ngón tay mềm ẩm dừng lại trên mi tâm của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu lông mày, men theo sống mũi cao như triền núi mà trượt tới bọng mắt của hắn.
Ngón tay của nàng dừng lại nơi đổ bóng của hàng mi, có thể thấy quầng thâm ẩn hiện.
Hắn không thể ngủ một giấc ngon lành.
Thẩm Nguyệt lấy thêm một cái khăn khác, thấm nước đưa tới bên môi Tô Vũ, để dòng nước mắt thấm vào đôi môi khô khốc của hắn, sau đó men theo khe hở chảy vào trong.
Động tác của nàng rất dịu dàng, nàng chưa từng tỉ mỉ và kiên nhẫn đối xử với bất kỳ nam tử nào như thế.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy không đủ.
Khi thật lòng muốn đối xử tốt với một ai đó, chỉ muốn dồn hết tất cả dịu dàng của bản thân trao cho hắn.
Thẩm Nguyệt không biết bao giờ Tô Vũ mới tỉnh lại, nàng quay đầu rót thêm nước vào khăn, nào ngờ một bàn tay đột nhiên từ dưới thò lên, túm lấy cánh tay nàng vô cùng chuẩn xác, kéo mạnh nàng xuống dưới.
Nàng cầm túi da dê trong tay không chắc nên chiếc túi ngả ra nền, nước bên trong òng ọc chảy ra, hòa cùng với tiếng bánh xe chạy trên mặt đường của xe ngựa.
Thế nhưng lúc ấy Thẩm Nguyệt lại cảm thấy không gian nhỏ hẹp này tràn ngập sự yên tĩnh.
Nàng phủ phục trong lòng tô Vũ, bàn tay của Tô Vũ bấu chặt lấy eo nàng, rất mạnh mẽ.
Hơi thở của hắn lướt qua vành tai nàng, ấm nóng mà triền miên.
Thẩm Nguyệt ngả đầu lên vai hắn, hít vào thở ra toàn là mùi trầm hương như có như không trên người hắn, mang theo cả hương vị của gió mát và cát bụi.
Trên y phục của hắn vẫn còn vương chút độ ấm của ánh nắng.
Cái ôm của hắn khiến Thẩm Nguyệt buông bỏ mọi đề phòng trong thoáng chốc, hốc mắt bỗng dưng nóng lên.
Lạ ghê!
Trước kia, nàng chưa từng vì bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì mà thấy cảm động.
Cảm giác xót xa này là sự tích lũy và dồn nén qua từng ngày để rồi vỡ lở ra trong khoảnh khắc, tấn công vào tứ chi bách hài.
Thậm chí, trong thời khắc được hắn ôm lấy, nàng còn muốn khóc.
Phải chăng sau khi một người có điểm yếu chí mạng, người đó sẽ mềm yếu đến khó tin.
“Chàng tỉnh lại từ bao giờ thế?”, Thẩm Nguyệt vùi đầu vào hõm cổ hắn mà hỏi.
“Ta vẫn luôn tỉnh mà, có nỡ ngủ đâu”.
Bấy giờ Thẩm Nguyệt mới hiểu ra, hóa ra ban nãy hắn giả bộ ngất xỉu. Hắn đã đoán chắc rằng sau khi hắn ngất đi, Thẩm Nguyệt sẽ cho người khiêng hắn vào xe ngựa.
Thế nên hắn mới có thể thân cận cùng nàng, ôm ấp nàng, nói cùng nàng vài câu.
Thẩm Nguyệt không có cách nào nổi nóng với hành vi của hắn: “Tại sao phải đến?”
“Ta là sứ thần mà, ta không đến thì ai đến?”, Tô Vũ khẽ khàng trả lời nàng.
“Ta muốn nghe sự thật”.
“Nàng ở đây, làm sao ta có thể không đến, đâu thể để một mình nàng đối mặt với hiểm nguy được”, cổ họng Tô Vũ khô khốc: “Thế nên, bất kể thế nào ta cũng phải tới”.
“Chàng ôm ta thế này, lát nữa sẽ bị người khác phát hiện ra đấy”.
“Chỉ một lát thôi, ta sẽ không tham lam đâu”, bàn tay hắn siết chặt hơn, chỉ hận không thể ghim chặt nàng vào trong cơ thể mình.
Hắn hỏi: “Nhớ ta không?”
Thẩm Nguyệt giơ tay ôm chặt bả vai hắn, nàng cũng chỉ muốn dùng hết sức lực của mình, nhưng vẫn tỏ ra buồn bực: “Không nhớ”.
Nàng nghe thấy Tô Vũ cười cười bên tai mình, vô cùng rung động: “Nhưng ta rất nhớ”.
Thẩm Nguyệt hít thở sâu vào lần mùi hương trên y phục của hắn, lặng lẽ mỉm cười: “Rất nhớ gì cơ?”
“Rất nhớ nàng”.
Thẩm Nguyệt nhắc nhở hắn: “Một lát đã qua rồi đấy”.
Nàng nhắc nhở vài lần liền, nhưng không thấy Tô Vũ buông tay.
Thẩm Nguyệt vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Chàng đủ rồi đấy, thật sự sẽ bị phát hiện”.
Bấy giờ Tô Vũ mới nỡ thả tay buông nàng ra, bản thân mình ngồi dậy, ngả người vào vách xe, thần thái có vẻ mệt mỏi, mái tóc sau gáy rũ tung, lọn tóc mềm tràn qua vai.
Hắn khẽ cụp mắt, nhìn Thẩm Nguyệt luống cuống tay chân chỉnh lại y phục xốc xếch vì vừa bị hắn ôm lấy mà khẽ cười.
Hắn chưa từng thấy lúc nào yên bình hơn thời điểm này.
Hắn có thể mặc sức ngắm nhìn nàng, không cần kiêng dè, thưởng thức từng cử động của nàng.
Nhất là đôi tai giấu sau mái tóc, nó cứ đỏ mãi, vô cùng đáng yêu.
Khi Thẩm Nguyệt nhặt lại chiếc túi da dê mới phát hiện nước ở bên trong đã chảy hết đi rồi, không khỏi cảm thấy buồn bực. Đáng lẽ ban nãy phải đỡ cái túi lên đúng lúc, tự dưng lãng phí mất một túi nước.
Chỉ trách nàng nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, chẳng nhớ được gì nữa.
Khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tô Vũ, thấy hắn cứ nhìn vào tai mình mãi, Thẩm Nguyệt càng lúc càng thấy vành tai nóng bừng.
Nàng đanh mắt nói: “Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy tai người bao giờ à?”
Tô Vũ đáp: “Chỉ là nhìn gần mới phát hiện ra, hóa ra lúc nàng xấu hổ sẽ đỏ tai. Lần này còn đỏ hơn lần trước rất nhiều, đỏ như sắp chảy máu”.
“Chàng mới xấu hổ, cả nhà chàng xấu hổ”.
Đấu võ miệng là thế, nhưng thấy sắc mặt hắn có vẻ nhợt nhạt, Thẩm Nguyệt vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của hắn. Nàng hỏi: “Cảm nắng thật à?”
“Ừm, cảm nắng thật”.
“Vậy chàng có thấy đỡ hơn chút nào không?”