Thẩm Nguyệt không khỏi kinh hãi, cướp đi mạng sống của người khác chỉ trong tích tắc thôi sao!
Một hồi lâu sau, Thẩm Nguyệt mới hoàn hồn lại, hai cô gái mà trước đó nàng để ý thoáng chốc đã chết trước mặt nàng.
Tô Vũ vẫn thong dong như trước, xoay người nhàn nhã đóng cửa sau lại như thể những gì hắn vừa làm chỉ là một việc bình thường như quét dọn sân sau.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta đột nhiên cảm thấy tốt nhất là không nên chọc điên ngươi, nếu không chắc ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết”.
Tô Vũ nói: “Nàng chọc vào ta thì không sao, tính cách ta rất tốt, nhưng lần này bọn họ đã nhìn thấy mặt nàng, giữ lại không ổn lắm”.
Hắn quay đầu lại nhìn nàng: “Nàng sợ sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Cũng đâu phải là ta chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng ta chỉ không ngờ là họ đã sống trong nhà ngươi lâu thế mà ngươi vẫn có diệt khẩu không chớp mắt. Ngươi không có tình cảm gì với họ sao?”
“Tình cảm, tình cảm gì?”, Tô Vũ hỏi: “Nàng ghen cỡ đấy mà còn muốn ta có tình cảm với họ?”
Thẩm Nguyệt không nói gì.
Tô Vũ nói: “A Nguyệt, nàng sợ ta đến thế sao?”
Thẩm Nguyệt thuận miệng đáp: “Ta cũng muốn sợ, cách ngươi làm việc đúng là khiến người khác sợ hãi… nhưng ta không sợ được thì phải làm sao đây!”
Tô Vũ khẽ cười.
“Đã lúc nào rồi mà ngươi còn tâm trạng để cười!”, Thẩm Nguyệt liếc nhìn hai thi thể trên đất: “Họ chẳng phải là tai mắt hoàng thượng sắp xếp vào bên cạnh ngươi sao? Bây giờ đã bị ngươi giết mất rồi, ngươi nói xem phải làm sao”.
Thật ra nàng đã đoán ra được là hoàng đế không phải thật sự muốn tặng người đẹp cho Tô Vũ mà là chỉ muốn theo dõi hắn.
Nhưng nghĩ là một chuyện, chính tai nghe Tô Vũ nói lại là chuyện khác.
Dù là tai mắt, là gián điệp nhưng chỉ cần là phụ nữ, nàng cũng cực kỳ để ý.
Tô Vũ nói: “Ta đã biết rõ bút tích của họ, bồ câu đưa thư cũng đã bị chặn đường, giữ lại cũng vô dụng”.
Mặc dù hai người này là do hoàng đế ban tặng, nhưng dù sao cũng chỉ là thiếp thất, thân phận thấp hèn, hoàng đế không thể đích thân tới chỗ Tô Vũ gặp mặt.
Thậm chí, có lẽ hoàng đế đã quên mất dáng vẻ hai người này ra sao luôn rồi. Điều mà hoàng đế quan tâm chỉ là mật báo do hai người gửi về sau một khoảng thời gian.
Tô Vũ để họ ở đây vài tháng là vì tiện cho việc nắm vững nét chữ của hai người, tìm hiểu thói quen gửi tin, sau đó thuần phục bồ câu đưa thư, tiếp theo, họ không còn tác dụng nữa.
Tô Vũ lại nói: “Nhưng hiện giờ nàng đã tận mắt nhìn thấy ta giết họ, sau này chúng ta cùng lên chung một con thuyền”.
Thẩm Nguyệt mấp máy môi, khẽ hỏi: “Vậy ngươi từng chạm vào họ chưa?”
Tô Vũ cúi thân, ngón tay vân vê trâm cài tóc cắm giữa cổ họng một cơ thiếp, khẽ rút ra khiến vết máu loang lổ.
Hắn nhìn nàng với vẻ ý tứ sâu xa, khẽ cười: “Nàng yên tâm, ta giữ thân như ngọc”.
Thẩm Nguyệt mím môi, dời tầm mắt sang chỗ khác: “Hai cô gái xinh đẹp ở trong nhà mà ngươi vẫn có thể giữ thân như ngọc, thế thì báo lại với hoàng thượng thế nào? Ta không tin đâu”.
Tô Vũ nói: “Ta nói với họ là ta không cứng nổi!”
Thẩm Nguyệt nói: “Họ tin à?”
“Tin hay không thì cũng không còn cách nào khác, không có hứng thú thì cũng không thể cưỡng cầu”.
Thẩm Nguyệt híp mắt lại hỏi: “Thế sau đó, ngươi làm cách nào mà lại móc nối quan hệ với Sở Ngọc Lâu, lời đồn bên ngoài nói như thật, họ bảo ngươi thích đàn ông”.
“Tại sao ta đến Sở Ngọc Lâu, nàng còn không biết à?”, Tô Vũ nói: “Nhưng sau đó, đúng là ta cũng có đến vài lần”.
Ngón tay hắn chỉ vào cổ mình rồi nói: “Đêm đó, nàng cắn vào chỗ này của ta, cắn mạnh lắm, vừa hay chứng minh tin đồn ta thích đàn ông”.
Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, không biết mình nên nói gì mới tốt nên chỉ buồn bực bảo: “Ngươi thích người khác đồn mình “yếu kém” như thế sao?”
Đêm đó, nàng bị hắn chọc tức, không biết nên làm sao để thoát ra nên mới cắn một cái.
Tô Vũ nói: “Nếu ta không thích đàn ông, chẳng bao lâu nữa, hoàng thượng vẫn nuôi ý định gả công chúa cho ta. Đợi đến lúc cưới hỏi đàng hoàng thì mới đúng là chẳng còn cách nào khác”.
Thẩm Nguyệt sửng sốt.
Vậy nên hắn làm thế là đề phòng trước, thà hủy hoại thanh danh của mình chứ không muốn cưới công chúa gì đó.
Hoàng đế vẫn chưa hạ lệnh là đã bị Tô Vũ cắt đứt suy nghĩ này.
Khi Thẩm Nguyệt cảm thấy không được tự nhiên, Tô Vũ lại nói: “Nhưng chắc hẳn nàng cũng hiểu ta, tính hướng của ta có bình thường hay không thì ta đã thử với nàng rồi, nàng phải biết mới đúng”.
Mặt Thẩm Nguyệt hơi nóng, bất giác tai đỏ bừng.
Sau đó Tô Vũ gọi người đến giải quyết hậu quả.
Quản gia gọi thêm hai người đến, họ chẳng mảy may ngạc nhiên mà chỉ làm tốt phận sự của mình, đem thi thể đi xử lý sạch sẽ, rửa sạch mặt đất không còn một vết máu.
Thẩm Nguyệt nói: “Đã không còn sớm nữa, ta cũng nên về rồi”.
Tô Vũ nói: “Ta sẽ trả lại trâm cài tóc của nàng”.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn vết máu trên trâm cài tóc, khóe môi khẽ giật: “Một lời không hợp là dùng trâm của ta đi giết người, bây giờ trên đó còn dính máu, ngươi muốn trả lại ta, ngươi đúng là chẳng hề khách sáo”.
Tô Vũ không sợ hãi mà nói: “Xin lỗi! Lúc đó tình hình cấp bách, vừa lúc tiện tay thôi, ta sẽ rửa sạch rồi trả lại cho nàng, đừng đi vội”.
Thẩm Nguyệt nói: “Không cần đâu, một cây trâm mà thôi”.
Nói rồi, nàng vừa quay người đi, giọng Tô Vũ lại vang lên: “Thế nên đây có thể xem là tín vật định tình sao?”
Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn nói: “Thôi vậy, ngươi vẫn nên rửa sạch rồi trả lại ta”.
Thế là Thẩm Nguyệt đi theo Tô Vũ vào sân trong, để mặc hắn lấy nước sạch, từ tốn rửa sạch cây trâm của nàng.
Thẩm Nguyệt cảm thấy khá buồn chán, đứng trong sân một lúc lại nói: “Vậy trước đây hai người phụ nữ đó cũng thường đến chỗ của ngươi à?”