Vốn dĩ ngay từ khi Hương Phiến dùng động tác nhỏ để bỏ thuốc, Thẩm Nguyệt đã phát hiện ra rồi, nhưng nàng làm sao có thể thay đổi ý định chứ.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Cùng một chiêu trò, chẳng lẽ ta lại để ngươi chơi hai lần?”
Nàng vừa dứt lời đã có người thô lỗ gõ cửa ở bên ngoài và hô lên: “Phiến Nhi, có khách tới, mở cửa đón khách”.
Ánh mắt của Thẩm Nguyệt trở nên lạnh lẽo: “Ôi, chưa gì đã có vị khách thứ hai tìm tới rồi”.
Nhưng khi cửa phòng mở ra, một bóng người cao ráo mặc áo đen bước vào, Hương Phiến trợn tròn đôi mắt ngập nước của mình.
Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn lại, toàn thân khựng lại, lập tức nhíu mày với vẻ khó chịu.
Bộ đồ đen trên người nam tử đã phác thảo được thân hình hoàn hảo của hắn, mái tóc đen như mực được búi gọn sau đầu.
Thẩm Nguyệt nheo mắt, nhìn chiếc mặt nạ trên mặt hắn vẫn còn là chiếc mà hắn đã đeo hôm đánh nhau ở cuối con ngõ.
Tô Vũ!
Bản thân Thẩm Nguyệt cũng không ý thức được rốt cuộc mình khó chịu vì điều gì, nàng nhìn vào mắt hắn mà hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Giọng nói của Tô Vũ không thể nghe ra hỉ nộ: “Cô nhận ra ta?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Không muốn ta nhận ra ngươi, lẽ nào ngươi không biết đổi một chiếc mặt nạ khác?”, nàng nhướng mày: “Sao hả, ngươi chính là vị khách thứ hai của nàng ta?”
Tô Vũ bước lên phía trước, chẳng nói chẳng rằng đã nắm chặt cổ tay Thẩm Nguyệt, không cho phép nàng phản kháng, thậm chí không buồn liếc nhìn Hương Phiến thêm một lần.
Có lẽ Ngọc Nghiên có thể đoán ra được, nam tử đeo mặt nạ này là ai...
Nàng ta cũng sợ sệt đi theo phía sau.
Hương Phiến thấy Tô Vũ tiến vào, tuy không nhìn rõ được dung mạo của hắn, nhưng nhìn hình thể cao ráo và thẳng tắp cùng khí độ phi phàm của người này, nàng ta đoán định rằng tướng mạo của hắn cũng chẳng kém được.
Nếu đây là khách của nàng ta, nàng ta cũng bằng lòng!
Thế nhưng người đàn ông này không đến để nàng ta hầu hạ, mà đến để đưa Thẩm Nguyệt đi.
Tại sao số mệnh của con người lại có thể khác nhau một trời một vực như vậy.
Hương Phiến đau đớn rầu rĩ tột cùng, nhưng cũng không biết làm thế nào được. Nàng ta nhanh chóng không còn tâm trí nào để cảm thán vận mệnh nữa.
Dược tính phát tác, nàng ta tự thò tay túm lấy y phục của mình, cố gắng “an ủi” bản thân.
Ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, bầu không khí ở bên ngoài đúng là tươi mát hơn khá nhiều. Thẩm Nguyệt bị mùi huân hương chất lượng kém ở trong phòng hun quá lâu nên hơi xây xẩm mặt mày.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, giật giật cổ tay, nhưng bàn tay của Tô Vũ không buông ra. Bàn tay hắn bao phủ cổ tay này, giống như một miếng ngọc ấm áp.
Thẩm Nguyệt cứ như thế bị hắn dẫn ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, bất chấp đón nhận ánh mắt khác lạ từ xung quanh hướng tới.
Bởi vì Tô Vũ là một người đàn ông, mà bây giờ Thẩm Nguyệt đang ăn mặc như phái nam.
Hai tên đàn ông dắt tay nhau từ trong lâu bước ra còn ra thể thống gì!
Con đường buôn phấn bán hương này vô cùng náo nhiệt, đám ăn mày ở khu vực lân cận cứ ào tới đây ăn xin, hi vọng quan khách tiến vào sau khi hài lòng rồi sẽ bố thí rộng lượng hơn.
Thế là Tô Vũ vừa mới dẫn theo Thẩm Nguyệt ra khỏi Minh Nguyệt Lâu đã thấy vài ba tên ăn mày lao tới trước mặt, cầm theo cái bát mà nói: “Đại gia làm ơn làm phước, bố thí cho ít!”
Gặp phải người bình thường sẽ không ngó ngàng tới mà tránh ra rồi bỏ đi, đám ăn mày cũng không mặt dày bám víu.
Thế nhưng Tô Vũ lại dừng chân trước mặt chúng.
Hắn điềm nhiên hỏi: “Chuyện bỏ thuốc là do nàng ta làm, đúng không?”
“Nàng ta” ở đây, khỏi cần nghi ngờ, chắc chắn là Hương Phiến.
Thẩm Nguyệt đáp: “Là nàng ta đưa thuốc cho Triệu mụ trong viện của ta, sai sử Triệu mụ làm vậy”.
“Người trong viện của cô đã xử lý chưa?”, Tô Vũ hỏi.
“Đuổi ra ngoài rồi”.
Tô Vũ gật gật đầu, sau đó buông Thẩm Nguyệt ra, sắp xếp cho nàng ở dưới cây liễu bên ngoài Minh Nguyệt Lâu: “Đợi ta ở đây”.
Tô Vũ lại quay về đại sảnh của Minh Nguyệt Lâu, không biết để làm gì.
Khi hắn ra ngoài, quản sự của đại sảnh cũng theo ra, dẫn theo vài ba tên ăn mày ban nãy vào trong Minh Nguyệt Lâu.
Thẩm Nguyệt loáng thoáng nghe thấy quản sự nói với đám ăn mày bằng giọng ghét bỏ: “Vị công tử này ra tay hào phóng, mua một đêm của Phiến Nhi cô nương mới đến thay các ngươi. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn, Phiến Nhi cô nương sẽ để cho các ngươi chơi đến tận hứng!”
Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, đám ăn mày gật đầu lia lịa, theo quản sự đại sảnh tránh đám khách quý cao quý, đi thẳng xuống phòng dưới.
Tô Vũ quay lại dưới gốc liễu, bước chân khoan thai, cử chỉ nho nhã khiến các cô nương đang chào khách trước cửa không khỏi động lòng, liên tục liếc mắt đưa tình với hắn.
Thẩm Nguyệt có lòng tốt nhắc nhở: “Bên đó đang liếc mắt với ngươi kìa, hiếm khi được một lần say sưa trong hương sắc, ngươi có chắc là ngươi không ở lại thêm chút nữa?”
Tô Vũ thản nhiên đáp: “Đi thôi”.
Tô Vũ mặc kệ ánh mắt của người khác, tiếp tục nắm tay Thẩm Nguyệt.
Nhưng Thẩm Nguyệt trọng thể diện, hễ có ánh mắt khác lạ nào đảo tới, nàng phải khổ sở giải thích một hồi: “Ôi, đừng hiểu lầm nhé, hắn là anh trai ta, hắn là anh trai ta”.
Nàng giải thích khô cả miệng, Tô Vũ vẫn một mình một phách khiến Thẩm Nguyệt không khỏi tức mình: “Ngươi buông ta ra được không, rất mất mặt đấy”.
Tô Vũ đáp: “Ta đeo mặt nạ rồi, ta không sợ”.
Thẩm Nguyệt thầm nghĩ, dù mất mặt cũng không thể mất mặt một mình, phải tìm cách nào đó làm giảm nhuệ khí của Tô Vũ.
Thế nên khi có ánh mắt tiếp theo hướng tới, Thẩm Nguyệt vô cùng điềm tĩnh mà giải thích rằng: “Đừng đoán mò, bọn ta không phải đồng tính luyến ái! Hắn là cha kế của ta, không chấp nhận nổi ta tới đây tìm hoa vấn liễu!”
Người qua đường đồng loạt kinh ngạc: “Sao lại có người cha kế trông trẻ như vậy chứ!”
Tô Vũ: “..”.
Đi qua khu mại dâm, tiết trời khá lạnh, người qua người lại trên đường cũng thưa thớt.
Sau đó Ngọc Nghiên trông thấy công chúa nhà mình bị kéo đi như thế đúng là rất buồn bực và bị động, Ngọc Nghiên không thể nhẫn nhịn nổi, cuối cùng gom hết dũng khí để lên tiếng: “Ngươi kéo tay công tử nhà ta như vậy, là, là vô cùng không bình thường đó!”
Thẩm Nguyệt rất đồng tình: “Đúng vậy, Ngọc Nghiên nói vô cùng có lý”.
Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt đi thẳng tới một con ngõ đen như mực, Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy bước chân vào bên trong là hai mắt đen thui.
Ngọc Nghiên đang định cất bước đi theo thì lời nói thong dong của Tô Vũ đã truyền tới: “Canh chừng ở đầu ngõ, nếu dám bước vào ta sẽ đánh gãy chân ngươi”.
Ngọc Nghiên biết sợ rồi: “Ờ!”
Thẩm Nguyệt không hiểu hắn có ý gì, cũng không thể nhẫn nhịn nổi nữa nên hất tay Tô Vũ ra: “Tô Vũ, ngươi làm gì thế?”
Trời quá tối, Thẩm Nguyệt không nhìn rõ con đường dưới chân, chỉ cảm thấy mình bị vấp vào thứ gì đó.
Tô Vũ kịp thời kéo nàng lại, thu tay ôm nàng vào trong lòng.
Thẩm Nguyệt giật mình, vô thức muốn chống tay lên ngực hắn và đẩy hắn ra.
Sau lưng nàng là bức tường bên trong con ngõ.