Ánh mắt Thẩm Nguyệt lạnh đi: “Hình như đó là chức trách của đại phu, ngươi có thể đi mời đại phu tốt nhất trong kinh thành, nếu không được nữa thì vào cung mời thái y. Thứ nhất, ta không phải đại phu, thứ hai ta không phải thân thích của nàng ta, thứ ba, ta không phải mẹ ngươi, ngươi bảo ta cứu nàng ta thì ta phải cứu sao?”
“Thẩm Nguyệt, bình thường cô có thể hống hách vênh váo, nhưng mong cô phân biệt thời gian và hoàn cảnh!”
Thẩm Nguyệt bật cười: “Chỉ với thái độ này của ngươi, ta thực sự thấy chết mà không cứu đấy. Từ khi ta gả vào phủ tướng quân đến nay, bao nhiêu chuyện khiến ta không vui đều liên quan tới Mi Vũ, ngươi có đếm được không?
Ngươi cảm thấy ta là người không tính toán chuyện xưa à? Ta nên khoan dung độ lượng cố gắng cứu sống nàng ta để nàng ta tiếp tục hãm hại ta?
Tần Như Lương, ngươi ngây thơ quá đấy.
Chẳng lẽ ngươi đã quên, khi ta bị hủy hoại dung mạo và suýt nữa đông cứng ở bên ngoài, ngươi và Mi Vũ đang sung sướng chuẩn bị thành hôn.
Khi Mi Vũ đầm đìa nước mắt nói rằng ta động tới nàng ta, ngươi chẳng hỏi một câu đã ra tay đánh ta,
Khi ta nuôi một con mèo còn hôi sữa, chỉ cần nàng ta nói câu thích, ngươi lập tức cướp lấy nó, để rồi sau cùng chỉ trả lại cho ta một con mèo chết!”
Nàng nhướng mày đầy gian tà rồi nói tiếp: “Khi ta bị sơn tặc bắt lên núi không rõ sống chết, chắc hẳn ngươi đang ở trong phòng tình tứ cùng nàng ta nhỉ. Bây giờ nhớ lại những thứ này, ta vẫn còn thấy rõ như mới xảy ra, ta phát hiện bản thân vẫn không vui vẻ gì”.
Nàng liếc xéo Tần Như Lương, mỉm cười thê lương: “Tần Như Lương, ngươi nói thử xem, với bao nhiêu vấn đề như thế, ta nên dùng lý do gì để chữa cho nàng ta?”
Khi Thẩm Nguyệt quay đi, Tần Như Lương gọi với theo: “Ta xin lỗi về chuyện trong quá khứ. Cô nói đi, rốt cuộc phải thế nào, cô mới chịu cứu nàng ấy?”
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh trả lời: “Ta y thuật không đủ, đến đại phu còn không có cách, ta càng không làm gì được. Để không làm lỡ thời gian cứu chữa cho Mi Vũ, ta khuyên ngươi mau chóng đi mời đại phu y thuật cao minh hơn tới phủ đi”.
Khi Thẩm Nguyệt bước qua cửa, Tần Như Lương đột nhiên nói: “Ta không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để cứu nàng ấy. Cô không đi thử, làm sao biết có được hay không? Thẩm Nguyệt, ta biết y thuật của cô rất tốt, cô có thể chữa được vết thương nghiêm trọng trên lưng ta, chắc chắn cũng có thể chữa được cho nàng ấy…”
Hắn ta nhìn theo bóng lưng kiên quyết của nàng, hít một hơi thật sâu: “Chỉ cần ngươi chịu cứu giúp, điều kiện gì ta cũng đồng ý với ngươi”.
Thẩm Nguyệt thoáng dừng bước, quay đầu nhìn hắn ta, mỉm cười nhạt thếch như không: “Câu này là thật?”
“Tuyệt không nuốt lời”.
Thẩm Nguyệt hất cằm: “Được, điều kiện này cho ngươi nợ tạm, đợi chừng nào ta nghĩ ra sẽ đòi ngươi sau. Ngọc Nghiên, thu dọn đồ đạc, cùng ta tới Phù Dung Uyển xem xét tình hình Mi Vũ”.
Cái bụng của Thẩm Nguyệt tính ra cũng gần chín tháng rồi.
Bụng nàng tròn xoe như cái trống, nếu không có Ngọc Nghiên dìu đỡ thì đi đường rất bất tiện, thường xuyên không nhìn thấy đường dưới chân.
Tốc độ trở mặt của Thẩm Nguyệt khiến Tần Như Lương cũng phải kinh ngạc.
Khiến hắn ta có cảm giác mình đã rơi vào cái hố mà nàng đào sẵn, không hề đề phòng.
Thế nhưng, vì cứu Liễu Mi Vũ, Tần Như Lương không thể so đo với nàng nhiều như thế được.
Tần Như Lương càng cảm thấy nóng ruột thì Thẩm Nguyệt càng ung dung và khoan thai, đúng là làm hắn lo sốt vó.
Thế nên Tần Như Lương quyết định thà đừng thấy nữa cho đỡ bực, hắn ta tới Phù Dung Uyển trước, để Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên từ từ theo sau.
Ngọc Nghiên phồng má hỏi: “Không phải công chúa khăng khăng khẳng định không cứu Liễu thị sao, sao nói thay đổi ý định là thay đổi luôn thế”.
“Ngươi không nghe Tần Như Lương nói gì sao, nếu cứu được Liễu thị, điều kiện gì hắn ta cũng đồng ý”.
Ngọc Nghiên nhăn mặt: “Thế có thể đòi Liễu thị chết thêm lần nữa không”.
Thẩm Nguyệt phì cười: “Ngươi đúng là có thù với Liễu thị rồi, cứu nàng ta rồi bắt nàng ta đi chết lần nữa, không cảm thấy bản công chúa rất phí công à”.
“Nhưng nô tì cảm thấy, nàng ta tự tạo nghiệt, không thể sống.
Ban nãy công chúa nói những lời đau đớn tới tận tâm can, đủ thứ chuyện trong quá khứ, nô tì chỉ cần nhớ lại thôi cũng đau lòng rồi, công chúa còn nói không thể bỏ qua cho dĩ vãng, tại sao chớp mắt đã quăng nó ra sau đầu rồi.
Nô tì chỉ nghe thôi mà còn suýt khóc đó”, Ngọc Nghiên ấm ức nói.
Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Ngươi cũng cảm thấy rất truyền cảm đúng không, nếu không Tần Như Lương làm sao có thể đồng ý với tất cả mọi điều kiện chứ”.
Ngọc Nghiên sững sờ, sau đó trợn tròn hai mắt: “Hóa ra công chúa cố tình nói như vậy cho tướng quân nghe, lẽ nào ngay từ đầu công chúa đã định giúp Liễu thị rồi?”
Thẩm Nguyệt nheo mắt, Phù Dung Uyển đã ở ngay trước mặt, chỉ còn một đoạn không xa: “Dù sao đi xem thử cũng không mất miếng thịt nào. Nếu nàng ta thực sự bị uy hiếp rồi trúng độc, cứu được thì cứu, không cứu nổi cũng không gượng ép”.
Ngọc Nghiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Thẩm Nguyệt nên hỏi: “Lỡ như Liễu thị giả bộ thì sao?”
“Thế thì là nàng ta tự tìm đường chết”.
Thẩm Nguyệt nghĩ, nếu Liễu Mi Vũ có khả năng ra tay giúp kẻ áo đen kia, rồi giả bộ bị uy hiếp để thả tên đó đi, vậy thì nàng ta cũng có thể giả bộ trúng độc.
Mọi thứ mà trước đó Thẩm Nguyệt cảm thấy không hợp lý, nghĩ lại cũng hợp lý rồi.
Vậy thì Liễu Mi Vũ đang mưu cầu điều gì? Muốn nhân cơ hội này để có được tình yêu của Tần Như Lương như trước?
Bất kể là thật hay giả, lần này Thẩm Nguyệt tới Phù Dung Uyển xem thử là sẽ biết.
Sau khi tới Phù Dung Uyển, Thẩm Nguyệt trông thấy bộ dạng nằm trên giường như xác chết của Liễu Mi Vũ mà nhíu mày.
Thẩm Nguyệt bắt mạch cho Liễu Mi Vũ, phát hiện mạch tượng của nàng ta cực kỳ yếu ớt, chỉ còn chút hơi tàn.
Xem ra là trúng độc thật rồi.
Thẩm Nguyệt kiểm tra tình trạng của Liễu Mi Vũ một hồi, sau đó dùng ngân châm trích máu trên đầu ngón tay của nàng ta. Trông thấy giọt máu đen nhỏ ra, Thẩm Nguyệt cũng phải biến sắc.
Tần Như Lương hỏi: “Thế nào rồi?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Tuy rằng tạm thời chưa xác định được đây là loại độc gì, nhưng có thể khẳng định rằng, loại độc này giống hệt với loại độc trên phi tiêu bắn ra trên đường”.