Trương thị tưởng rằng công chúa bây giờ vẫn ngốc như xưa, nên nhìn nàng với ánh mắt hết sức khinh bỉ và chê cười.
Thẩm Nguyệt đang ngồi trong phòng, Trương thị đi vào, thô lỗ đặt đồ ăn lên bàn, vênh mặt hất hàm nói: “Ăn đi! Ăn nhanh lên ta còn dọn dẹp!”
Thẩm Nguyệt bình thản cầm đũa lên, chưa vội ăn mà nói: “Ban đêm lạnh, lát nữa lấy chút củi lửa đến phòng ta đi”.
Mặc dù đã là đầu xuân nhưng nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn, nếu chỉ đắp chăn mỏng thì sẽ rất lạnh.
Ấy thế mà Trương thị nghe xong lại dám phát hỏa. Thẩm Nguyệt trước giờ chưa từng đưa ra yêu cầu gì cho bà ta, luôn luôn nghe theo lời bà ta.
Trương thị hung hăng nói: “Củi lửa cái gì, lúc trước ngươi vẫn sống được bình thường đấy thôi?”
Thẩm Nguyệt nhìn bà ta một cái, hỏi: “Ngươi cho rằng ta muốn thêm củi lửa là chuyện rất quá đáng à?”
Bà ta mỉa mai nói: “Ái chà, gớm quá nhỉ, đừng tưởng có thai là có thể trở thành phu nhân chính thất nhé! Cả phủ này ai mà không biết tướng quân muốn ngươi uống thuốc phá thai mấy hôm trước đâu! Tướng quân đâu có muốn giữ lại đứa con trong bụng ngươi. Ta khuyên ngươi đừng nên nằm mơ giữa ban ngày nữa! Thuốc phá thai tướng quân chuẩn bị lúc ấy là do ta nấu mãi mới được đấy!”
Thẩm Nguyệt nhướng mày, cười như không cười, nhìn Trương thị: “Nói vậy, ngươi cũng lập công lớn đấy nhỉ”.
Nàng không định gây rối với ai, nhưng người khác cứ phải chĩa súng vào nàng cơ.
Trương thị hôm ấy không ở trong viện, đám nô tỳ cũng không rõ thực hư thế nào, chỉ nghe thấy tiếng khóc của thứ phu nhân, sau đó tướng quân ôm thứ phu nhân ra ngoài.
Hạ nhân bèn truyền tai nhau là công chúa ngốc lại phát rồ, giống như chó điên, thấy người là cắn.
Trương thị bình thường được Liễu Mi Vũ cho vài thứ đồ tốt liền bắt đầu nghĩ cách làm khó dễ Thẩm Nguyệt. Bây giờ nghe nói Liễu Mi Vũ phải chịu thiệt ở chỗ Thẩm Nguyệt, định xả cơn tức giúp nàng ta, sau này cũng dễ dàng đi tranh công xin thưởng ở chỗ Liễu Mi Vũ.
Thế là Trương thị lập tức đứng lên, gương mặt không hề có chút khúm núm nào của hạ nhân.
Trương thị nói: “Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn định dựa vào đứa bé để lôi kéo sự chú ý của tướng quân à? Thôi đi, ngươi tự đái một bãi rồi soi lại mình giúp ta với! Nếu thức thời thì nghe lời một chút, không thì ta sẽ xử ngươi đấy!”
Nói xong, Trương thị liền vung nắm đấm như đe dọa, vung trước mặt Thẩm Nguyệt.
Nhưng Thẩm Nguyệt lại không thèm động mí mắt, liếc Trương thị một cái, chẳng hề bị dọa sợ.
Mà ánh mắt của nàng còn bắn ra sự lạnh lùng, khiến Trương thị khẽ giật mình, thu lại nắm đấm.
Thẩm Nguyệt thầm nghĩ, con tiện tì dám bắt nạt kẻ yếu này!
Chờ nàng ăn xong thì sẽ xử lý bà ta!
Đồ ăn vô cùng đơn giản và đạm bạc, Thẩm Nguyệt không tỏ ý kiến gì, gắp một miếng lên ăn.
Nhưng chưa kịp nhai thì một mùi chua thiu đã tràn ngập trong miệng nàng. Thẩm Nguyệt giật mình, phun ra ngoài.
Mùi này vừa quen vừa tởm, Thẩm Nguyệt mới nhớ ra đây đã chẳng phải lần đầu nàng nếm nó. Những lần trước Trương thị đều bắt nàng ăn thứ như vậy!
Thấy Thẩm Nguyệt phun đồ ăn ra đất, Trương thị tức quá hóa giận, đi lên đẩy nàng một cái.
Không chỉ vậy mà còn cật lực véo Thẩm Nguyệt.
Bà ta mắng: “Đúng là xúi quẩy! Phun ra đầy đất thế này thì ai dọn cho ngươi hả! Ngươi có ăn không, không ăn thì nghỉ! Chết đói luôn đi!”
Trương thị vồ đến cướp đôi đũa trong tay Thẩm Nguyệt, tựa như việc cho nàng ăn cơm thiu canh nguội là đại ân trời cho, rồi mắng: “Lúc trước ngươi vẫn ăn ngon lắm cơ mà, còn giúp cho phủ tướng quân tiết kiệm không ít lương thực đấy. Bây giờ lại nôn ọe ra nữa. Đúng là loại tỏ vẻ!”
Nhưng bà ta còn chưa cướp được đũa thì Thẩm Nguyệt đã đột nhiên dùng đũa kẹp lấy ngón tay của Trương thị.
Trương thị trợn trừng mắt, định mắng nhưng đã cảm nhận được một cơn đau kịch liệt truyền tới.
Bà ta kinh ngạc nhìn Thẩm Nguyệt: “Ngươi dám kẹp tay ta?”
Thẩm Nguyệt vẫn bình thản như cũ, tay có vẻ như không hề gồng nhưng lại tăng thêm sức lực, đau đớn chồng chất khiến Trương thị suýt thì không chịu nổi.
Trương thị muốn vung ra nhưng không tài nào bỏ được.
Thẩm Nguyệt hết sức hài lòng vì thân thể này của mình có những loại sức mạnh khác lạ.
Dùng để đối phó bọn người ở hư hỏng là tuyệt nhất.
Sắc mặt Trương thị trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, ngón tay giống như bị Thẩm Nguyệt bẻ gãy.
Bà ta hung hãn vung tay còn lại lên ngăn cản nhưng lại bị Thẩm Nguyệt đẩy vào bàn thức ăn, dính đầy dầu mỡ.
Sau một hồi giãy giụa, đồ ăn vung vãi khắp nơi, Trương thị cũng không thể thoát khỏi trói buộc.
Cuối cùng, bà ta không nhịn được mà kêu lên đau đớn.
Thẩm Nguyệt nhướng mày, không thèm nhìn bà ta một cái, khuôn mặt có sẹo lạnh lùng kia lại khiến ả người hầu này thấy sợ hãi.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta muốn có thêm củi lửa mà ngươi lại nghĩ là phiền, ta chăm lo cho đứa nhỏ trong bụng thì ngươi lại nói ta nằm mơ giữa ban ngày, ta không ăn cơm thiu canh thiu thì ngươi lại cho là ta không biết điều đúng không?”
Trương thị run rẩy muốn rút tay ra khỏi đôi đũa, nhưng cứ như bị dính chặt vào đó, bà ta rút thế nào cũng không ra, để cho hai cây đũa chèn ép.
Thẩm Nguyệt không buồn không vui hỏi: “Rốt cuộc ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử thế?”
Thẩm Nguyệt mỉm cười, hơi dùng sức, đũa gẫy làm đôi, mảnh nhọn của đũa không chút lưu tình đâm vào da thịt của Trương thị. Nàng nói: “Ngươi còn dám không biết xấu hổ mà nói với ta rằng ngươi nấu thuốc phá thai? Ngươi đang thấy mình sống lâu quá rồi đúng không?”
Trương thị đau không chịu được, gào lên ầm ĩ: “Cái đồ đần độn xấu xí nhà ngươi, mau thả ta ra!”
Thẩm Nguyệt ném đũa xuống, phủi góc áo, đứng dậy, nhìn bà ta từ trên cao, ấm áp cười nói: “Ngươi cảm thấy cho ta chút đồ ăn mà heo còn chê là quá tốt với ta, nên bây giờ ta cũng muốn ban thưởng cho ngươi toàn bộ số đồ ăn này, ngươi tốt nhất là ăn sạch không chừa lại một vết dầu nào cho ta, nếu không thì ngươi sẽ không được thoải mái đâu”.