Không khí khẩn trương lập tức được buông lỏng.
Cho đến khi tiếng bước chân đã đi xa, Viện Thái Học quay trở lại sự yên tĩnh như xưa, Thẩm Nguyệt nín thở trong tủ sách mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Vũ không chút hoang mang mà đi ra từ trong tủ sách, kéo tay Thẩm Nguyệt ra ngoài.
Thẩm Nguyệt mặc kệ hắn, tự leo ra, tay đỡ eo đạp cho Tô Vũ một cái.
Tô Vũ lui về sau, ưu nhã phủi áo, nói: “A Nguyệt, ngày trước cô đâu dám vô lễ với ta như vậy”.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi cho bình tĩnh lại nhưng vẫn không bình tĩnh nổi, bèn nói với Tô Vũ: “Đkm”.
Nàng cũng không quay đầu mà đi ra bên ngoài: “Sau này ra ngoài đừng có nói ngươi quen ta, ta không muốn làm bạn với ngươi đâu, cái loại lừa đảo”.
Cảnh tượng ban nãy thật sự rất hung hiểm, nếu như nàng và Tô Vũ bị phát hiện trốn trong tủ sách thì trong sạch sẽ mất hết, đó mới gọi là đáng hận!
Tô Vũ này suýt chút nữa thì hại chết nàng.
Tô Vũ nhìn bóng lưng của nàng, hơi co khóe miệng như có như không, nhẹ giọng đáp lại: “Ta cũng không muốn chúng ta là bạn”.
Thẩm Nguyệt ra khỏi Viện Thái Học, đi về ngự hoa viên.
Trong cung lúc này hỗn loạn vô cùng, trên đường đi có cung nhân qua lại với vẻ nghiêm trọng.
Một mình Tô Vũ đứng trong học đường của Viện Thái Học, thân hình cô độc.
Dưới ánh trăng sáng mây mờ, hắn nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, sắc mặt mờ mịt.
Rốt cuộc là Liễu Thiên Hạc quá giỏi hay là Tần Như Lương quá kém mà lại không thể bắt được hắn ta trong hoàng cung tràn đầy thủ vệ này?
Thẩm Nguyệt càng đến gần ngự hoa viên thì càng thấy nhiều cấm vệ quân.
Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, sân khấu biểu diễn cũng không còn chỉnh tề, trên mặt đất có vết máu lờ mờ.
Rất nhiều tiểu thư, phu nhân nhà quan bị dọa tái mét mặt mày, toàn thân xụi lơ, không ai ngờ rằng trong cung lại xảy ra chuyện này giữa thời điểm thái bình thịnh thế.
Thích khách kia hành thích thất bại, lòng dạ cũng rất độc ác, để khiến mọi chuyện hỗn loạn hơn thì hắn ta gặp ai giết đó, có mấy tiểu thư, phu nhân đều trở thành nạn nhân.
Ngự hoa viên hỗn loạn không tưởng, tiếng thét chói tai khủng hoảng của đám phụ nữ làm cấm vệ quân không dễ hành động.
Kết quả là tên thích khách đã nhân cơ hội loạn lạc mà chạy bay biến.
Sau đó cấm vệ quân mới chia nhau đi tìm kiếm thích khách khắp hoàng cung.
Lúc Thẩm Nguyệt quay về thì cảm xúc của mọi người đang bất ổn, không ai chú ý nàng đi đâu về đâu, trừ Liễu Mi Vũ đang hoảng sợ.
Chuyện đã xảy ra như thế này, Tần Như Lương sao có thể ở bên cạnh Liễu Mi Vũ được, hắn ta phải chạy đi xử lý việc này, để lại Liễu Mi Vũ một mình ở đó.
Liễu Mi Vũ đi xuyên qua đám người, đến cạnh Thẩm Nguyệt, hỏi: “Ban nãy công chúa đi đâu vậy?”
Thẩm Nguyệt phủi mép áo một cách bình tĩnh: “Ta vẫn luôn đứng ở đây thôi chứ đi đâu được?”
“Nhưng rõ ràng Mi Vũ thấy công chúa đi qua từ con đường nhỏ kia mà”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Liễu Mi Vũ, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, vẻ mặt bất an, liền mỉm cười nói: “Mi Vũ, ngươi hoa mắt đúng không?”
Nghe nói hoàng đế đang rất giận dữ vì việc có quá nhiều cấm vệ quân mà lại khiến thích khách trốn thoát.
Lúc thị vệ đang dọn dẹp hiện trường thì phát hiện mấy cái phi tiêu thích khách bắn trên mặt đất, bèn nhặt lên đưa cho hoàng đế.
Khi họ đi ngang qua, Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn phi tiêu kia.
Nàng quá quen thuộc với cái phi tiêu này, nó giống hệt với phi tiêu của người muốn giết Tần Như Lương trên đường cái ngày hôm đó.
Nhưng chính vào lúc này, Liễu Mi Vũ ở bên cạnh này đột nhiên hoảng sợ nói: “Đại nhân, hình như, hình như thiếp thân thấy phi tiêu này ở đâu rồi”.
Nàng ta vừa lên tiếng đã lôi kéo được toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người.
Đến cả Thẩm Nguyệt cũng ghé mắt nhìn sang.
Nàng ta sợ hãi nói, dáng vẻ như nai con bị hoảng sợ, trông rất dịu ngoan vô hại.
Chỉ chốc lát sau, khi hoàng đế sắp xếp cho thái hậu xong xuôi thì mới hạ lệnh cho toàn bộ mọi người, bao gồm cả nữ quyến của quan lại lên đại điện.
Hoàng đế ngồi đầu, triệu kiến Liễu Mi Vũ. Liễu Mi Vũ đi vào, cong chân quỳ xuống.
“Ngươi là gia quyến của ai?”
Liễu Mi Vũ quỳ xuống dập đầu nói: “Thần thiếp là gia quyến trong phủ tướng quân ạ”.
“Phủ tướng quân nào?”
Liễu Mi Vũ nghe vậy, nhất thời có chút khó chịu: “Phủ đại tướng quân ạ”.
Nói như vậy chẳng phải để lộ ra vị trí thiếp thất của nàng ta hay sao, bởi vì chính thất phu nhân của đại tướng quân chính là Thẩm Nguyệt đang đứng xem trò vui ở kia.
Hoàng đế nhìn Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt thi lễ nói: “Bẩm hoàng thượng, Mi Vũ đúng là người của phủ tướng quân ạ”.
Hoàng đế cũng không có tâm tư truy cứu mấy chuyện này, chỉ nghiêm nghị hỏi: “Ngươi nói ngươi từng thấy phi tiêu mà thích khách để lại à?”
Liễu Mi Vũ yếu ớt gật đầu.
Hoàng đế nói: “Đem phi tiêu lên cho nàng ta xác nhận lại”.
Thị vệ bèn đưa khay đựng phi tiêu đến trước mặt Liễu Mi Vũ, bên trên có hai chiếc phi tiêu nồng nặc mùi máu.
Liễu Mi Vũ chỉ khẽ nhìn một cái rồi run rẩy không dám nhìn tiếp.
Hoàng đế nói: “Giờ ngươi nói đi, ngươi thấy cái phi tiêu này ở đâu?”
“Thần, thần thiếp…”, Liễu Mi Vũ tỏ vẻ hoảng sợ cực độ, muốn nói nhưng không dám nói.
Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Mi Vũ đừng sợ, ngươi biết điều gì thì cứ nói ra đi, biết đâu lại giúp tướng quân bắt được thích khách thì sao”.
Hoàng đế cũng mất kiên nhẫn nói: “Còn không mau nói đi!”
Liễu Mi Vũ cắn môi, âm thanh lí nhí: “Thần thiếp… từng thấy nó ở chỗ Tĩnh Nguyệt công chúa”.
Lời này vừa ra, cả điện tràn ngập tiếng hít sâu, ai cũng kinh ngạc nhìn Thẩm Nguyệt đang đứng yên.
Hoàng đế hỏi Liễu Mi Vũ với vẻ áp bức: “Ngươi chắc chắn không?”
Liễu Mi Vũ run rẩy nói: “Cũng, cũng có thể là thần thiếp nhìn lầm… nhưng hôm ấy thần thiếp đi qua hoa viên của phủ tướng quân thì thấy công chúa đang nghịch cái phi tiêu… y hệt cái này”.
Thẩm Nguyệt nghe vậy thì lạnh lùng mỉm cười.
Quả nhiên là thế.
Từ khi Liễu Mi Vũ lên tiếng ở ngự hoa viên thì nàng đã dự liệu được Liễu Mi Vũ muốn nói điều gì. Thật không có gì bất ngờ, nàng ta lại đổ tội hại nàng ngay trước mặt đám đông!
Lúc ở phủ tướng quân, việc nàng có phi tiêu này không phải bí mật gì, nên Liễu Mi Vũ để ý cũng chẳng lạ.