Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần



Tần Như Lương xuống xe ngựa trước, hai cung nhân thấy thế liền tiến lên ân cần thăm hỏi: "Tham kiến tướng quân, tướng quân và công chúa rốt cuộc cũng đến rồi, hoàng thượng đang chờ hai người".

Tần Như Lương đứng dưới nắng, hắn ta mặc một bộ y phục màu lam, vai rộng eo hẹp, khôi ngô tuấn tú.

Hắn gật đầu với cung nhân sau đó mới quay lại vén rèm xe ngựa lên, liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa.

Nữ nhân này trong nháy mắt đã có thể kiềm chế được nét giễu cợt trên gương mặt, lập tức trở nên dịu dàng như nước, hiền hòa không thể tả.

Thẩm Nguyệt như thế này đúng là xứng đáng với hai chữ "Tĩnh Nguyệt".

Tần Như Lương đưa tay về phía nàng.

Bàn tay của hắn ta rất lớn, trong lòng bàn tay có những vết chai, đó là dấu vết của những năm tháng luyện võ đánh giặc.

Thẩm Nguyệt giương mắt lên, ánh mắt nhìn theo tay hắn ta chuyển qua gương mặt hắn ta rồi dừng lại một lát trước khi đặt tay mình lên tay hắn ta.

Đây là lần đầu tiên Tần Như Lương nắm tay Thẩm Nguyệt.

Lòng hắn ta đột nhiên xao xuyến.

Cảm giác khác xa những gì hắn ta tưởng tượng.

Hắn ta biết bàn tay trắng ngần của Thẩm Nguyệt rất có lực, không hề yếu ớt như không xương, nhưng khi tay nàng đặt vào lòng bàn tay của hắn ta thì hắn ta liền nhất thời cảm thấy như mình đang cầm một mảnh sứ tỏa ra khí tức lạnh lùng cao ngạo.

Tần Như Lương nắm khẽ lòng bàn tay lại, cẩn thận dắt Thẩm Nguyệt ra khỏi xe ngựa.

Những cung nhân bên cạnh vẫn đang quan sát hai người cẩn thận.

“Đi thôi”, Tần Như Lương thì thầm vào tai nàng khi đỡ nàng xuống.

Thẩm Nguyệt thật sự không muốn nắm lấy tay của hắn, cảm giác Tần Như Lương đến gần mình khiến cho nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm, vô cùng tức giận.

Nhưng là một diễn viên thì phải có tố chất, cho dù chán ghét đối phương đến cỡ nào thì cũng phải diễn cho xong vở kịch này!

Vì vậy Thẩm Nguyệt đành phải thả lỏng mà dựa nửa người vào người Tần Như Lương, khóe mắt lộ ra một nụ cười nhạt, tựa như đang hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc.

Tần Như Lương bị khả năng diễn xuất của nàng làm cho mờ mắt, dường như không thể tìm ra khuyết điểm nhỏ nhất trên gương mặt nàng, khiến hắn ta bất giác nghĩ nàng vẫn còn quyến luyến hắn ta.

Thẩm Nguyệt lúc này mới nheo mắt lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tần tướng quân, đừng nhìn ta, nhìn đường đi".

Tần Như Lương cuối cùng mới tỉnh táo lại.

Ở tiền điện, hoàng đế mặc long bào đang chờ, phong thái của bậc cửu ngũ chí tôn không thể xem thường.

Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đồng loạt hành lễ rồi ngồi vào chỗ mình được ban ngồi.

Hoàng đế không tránh khỏi hỏi thăm tình huống của Thẩm Nguyệt trong phủ tướng quân, chuyện này Thẩm Nguyệt đã từng suy nghĩ lúc ngồi trong xe ngựa cho nên liền trả lời rất hợp tình hợp lý, không hề tỏ ra quá mức cẩn thận.

Hoàng đế hỏi: "Tĩnh Nguyệt, gương mặt ngươi bị làm sao thế này?"

Hoàng đế cố ý hỏi câu hỏi này, ông ta chỉ muốn xem Thẩm Nguyệt sẽ trả lời như thế nào.

Kết quả là Thẩm Nguyệt lại tỏ ra đau buồn, sau đó có chút cảm khái nói: "Hoàng huynh thứ tội, chuyện quá khứ Tĩnh Nguyệt không muốn nhắc lại".

Hoàng đế liếc nhìn Tần Như Lương, không mặn không nhạt nói: "Xem ra ngươi thật sự không sống tốt trong phủ tướng quân. Lần trước trẫm nghe thái y bẩm báo ngươi đã hối hận về hôn sự này, muốn chọn phò mã khác phải không?"

Thẩm Nguyệt dịu dàng nói: "Tĩnh Nguyệt tạ ơn hoàng huynh quan tâm. Chỉ do trước kia Tĩnh Nguyệt không hiểu chuyện, ganh tị không muốn tướng quân nạp thiếp cho nên mới gây ra chuyện huyên náo không hay, đó đều là lỗi của Tĩnh Nguyệt. Lúc ấy Tĩnh Nguyệt chỉ nói trong lúc tức giận, hiện giờ Tĩnh Nguyệt đang mang thai con của tướng quân, cũng sắp sinh rồi, sao có thể rời xa tướng quân được".

Tần Như Lương ngồi một bên nghe vậy cũng không thể không ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Thẩm Nguyệt.

Hoàng đế nghe vậy cũng lộ ra vẻ vui mừng nói: "Thấy hai người hạnh phúc như ban đầu trẫm cũng đã yên tâm rồi. Tĩnh Nguyệt, mấy ngày trước đã có chuyện gì xảy ra mà ngươi lại bị bắt cóc?"

Ngay khi ông ta đề cập đến chuyện này thì hai hàng nước mắt đã lăn dài trên gương mặt Thẩm Nguyệt.

Nàng lại tỏ ra sợ hãi nghẹn ngào thuật lại tất cả mọi chuyện, nét mặt kinh hoàng như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Hoàng đế thấy nàng thật sự quá sợ hãi cho nên mới không hỏi sâu thêm nữa.

Sau đó ông ta lại lơ đãng đề cập đến một số sự kiện xảy ra trong quá khứ của Thẩm Nguyệt thì thấy Thẩm Nguyệt đều tỏ ra mờ mịt không rõ.

Hoàng đế muốn kiểm tra xem nàng có thực sự bị mất trí nhớ hay không.

Thẩm Nguyệt không cần giả vờ bởi vì nàng thực sự không có ấn tượng gì với những chuyện đó cả.

Biểu hiện của Thẩm Nguyệt đã khiến cho hoàng đế yên tâm, dường như ngay cả khi Thẩm Nguyệt tỉnh táo lại thì nàng cũng không khác gì nữ nhân nhu nhược vô tri bình thường.

Ông ta nghĩ rằng trước đây khi Thẩm Nguyệt nhờ thái y truyền lời bẩm báo với mình rằng trong tương lai đứa trẻ sẽ theo họ Thẩm và cúc cung tận tụy vì Đại Sở có lẽ là do bị Tần Như Lương ép vào đường cùng vì vậy cho nên mới phải cố gắng bám víu vào sự che chở của hoàng gia.

Một Tĩnh Nguyệt công chúa yếu ớt không thể làm gì ông ta, tương lai đứa trẻ sinh ra lại càng dễ khống chế.

Sau đó hoàng đế mới bước xuống long ỷ, nét mặt hiền hòa nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Thân là công chúa sao có thể mang gương mặt như vậy chứ, lát nữa hoàng cung sẽ ban cho ngươi thuốc xóa sẹo, hi vọng sẽ có tác dụng tốt với vết sẹo trên gương mặt của ngươi".

Thẩm Nguyệt đỡ bụng, được Tần Như Lương đỡ đứng dậy hành lễ nói: "Tĩnh Nguyệt tạ ơn hoàng huynh ân điển".

"Vất vả đến đây một chuyến, buổi trưa ở lại dùng cơm đi. Một lát nữa mới có ngự thiện, để Tần Như Lương dẫn ngươi đi dạo một vòng ngự hoa viên trước là được".

Sau khi hai người rời đi, những cung nhân đón hai người trước cổng cung bắt đầu đến bẩm báo thông tin cho hoàng đế biết.

Tần Như Lương có vẻ như chăm sóc Thẩm Nguyệt rất tốt.

Hoàng đế nói: "Hắn ta còn biết nể mặt trẫm, Tĩnh Nguyệt là công chúa, cho dù phân vị không cao thì cũng không phải là người mà thiếp thất trong phủ tướng quân của hắn ta có thể so sánh được".

Hoàng đế cũng khá hài lòng với biểu hiện của Tần Như Lương, chỉ cần hắn ta không làm chuyện quá đáng như sủng thiếp diệt thê thì ông ta cũng có thể nhắm mắt làm ngơ.

Sau đó Tần Như Lương đưa Thẩm Nguyệt đi dạo trong ngự hoa viên.

Ngự hoa viên này lớn hơn rất nhiều so với hoa viên trong ohủ tướng quân, phong cảnh vô cùng đẹp với những rặng liễu rực rỡ, trăm hoa đua nở.

Lá xanh rũ xuống in bóng trên mặt hồ nơi có những bông hoa sen đang khoe sắc dịu dàng.

Thẩm Nguyệt bước đi thong thả dọc theo con đường rợp bóng liễu rũ cùng với Tần Như Lương.

Nơi này dường như khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc nhưng nàng không thể nói cụ thể được.

Trong lúc đang đi về phía trước, Tần Như Lương đột nhiên nói: "Nếu như còn đi nữa thì sẽ tới hậu cung".

Thẩm Nguyệt cũng dừng lại.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!