"Để anh chờ lâu rồi!" Cô thở hổn hển chạy tới bên cạnh anh.
Anh ngẩng đầu, hờ hững nhìn cô một cái, "Vậy chúng ta đi thôi." Anh nói rồi đi về phía trước.
Cô đi theo anh, không khỏi liếc nhìn cánh tay đang buông thõng bên người anh, lần này, anh không nắm tay cô như trước, giống như lần nắm tay trước chỉ là tình cờ vậy thôi.
Cô nhìn các cặp tình nhân đang đi gần cô, bọ họ đều nắm tay nhau, còn cô và anh, một người đi trước một người đi sau, nhìn như thế nào cũng không phải là đang hẹn hò.
Tô Viên đột nhiên tiến lên mấy bước, lấy hết can đảm nắm lấy tay Mục Ngạn.
Anh khựng lại, quay sang nhìn cô, ánh mắt như đang hỏi cô tại sao.
"Em có thể nắm tay anh không?" Cô hít một hơi thật sâu rồi nói với anh: "Ở đây nhiều người như vậy, tốt hơn hết là nắm tay đi."
Mục Ngang lạnh lùng nói: "Tay của anh, không phải lúc nào muốn nắm thì nắm."
Giọng điệu lạnh lùng của anh khiến cô hơi rùng mình, nhưng cô vẫn không buông tay anh ra.
Cô nhìn anh, lúc này trên mặt anh không có biểu cảm gì, thoạt nhìn vẫn như ngày thường, nhưng trực giác cho cô biết, anh là đang giận.
"Anh đang giận sao?" Cô hỏi.
"Em cho rằng sẽ có việc gì đáng để anh giận sao?" Anh hỏi.
Cô cảm thấy trong chốc lát có chút nghẹn ngào, không khỏi cúi đầu xuống, tay còn lại giữ lấy vạt áo, giống như một đứa trẻ đang mắc lỗi.
Anh muốn rút tay ra khỏi tay cô, nhưng khi tay anh khẽ động đây, cô nắm chặt tay anh hơn, giống như một người sắp chết đuối ra sức nắm lấy khúc gỗ đang trôi dạt.
"Mục Ngạn.." cô nói với giọng buồn: "Em không phải là người giỏi việc quan sát biểu cảm của người khác, nếu như lúc nào đó em có làm anh không vui, mà ngay cả bản thân em lại chưa nhận ra được điều đó, thì mong anh hãy nói cho em biết."
Khi cô nói điều này, cô rất lo lắng, và anh có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng đó từ tay cô.
"Nếu như anh thật sự giận em, thì em sẽ làm gì?" Anh hỏi.
"Là do em sao?" Cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
"Ừm."
"Vì chuyện gì thế?"
Anh không trả lời mà chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Nhìn vẻ ngoài của anh, rõ ràng là anh muốn cô tự mình suy nghĩ, nhưng dù nghĩ thế nào, cô cũng không biết lý do là gì.
Cô nhấc chân, tiến lên một bước, dưới ánh mắt nghi hoặc của anh, cô dùng cánh tay còn lại ôm lấy eo anh, "Như vậy có phải khiến anh vui hơn không?"
Cô nhớ lời anh nói, nếu muốn anh vui thì hãy ôm anh.
Mục Ngạn ngơ ngác nhìn cô, sự khó chịu trong lòng sau khi được cái ôm của cô xoa dịu cũng dần dần biến mất.
"Có vẻ như em không ngại khi bị mọi người nhìn như vậy." Lúc này anh mới lên tiếng.
Bị nhìn?
Cô sững người, quay đầu nhìn xung quanh, chợt xấu hổ. Lúc này, rất nhiều người đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt về phía cô và anh, thậm chí không ít người còn xì xào bàn tán.
Cô có thể mơ hồ nghe thấy những câu đại loại như: "Woa, nhiệt tình quá!"
"Cô gái đó thật là chủ động!"
"Nếu đổi lại bạn trai của tôi cũng đẹp trai như thế này, tôi cũng sẽ chủ động."
"Người đàn ông đó thật đẹp trai, cô gái này may mắn cỡ nào mới có được bạn trai đẹp trai như vậy."
"..."
Tô Viên không nói nên lời, cô đã quên rằng bọn họ đang ở trên đường phố.
* * *
Tô Viên chỉ có thể tự an ủi mình, mấy ngày nay, chuyện xấu hổ của cô trước mặt anh không phải ít, có thêm nữa cũng chẳng sao. Khi lên xe, mặt cô vẫn còn đỏ bừng.
Mặt khác, Mục Ngạn vẫn rất điềm tĩnh.
"Còn muốn đi nơi nào nữa không?" Anh hỏi.
Tô Viên suy nghĩ một chút rồi nói cho anh địa chỉ, đó là một quán ăn nhỏ cách trường đại học của bọn họ không xa, khi còn học đại học cô cũng hay lui tới, kể cả sau khi tốt nghiệp đi làm, cô cũng sẽ đến đó một tháng hai lần.
"Anh đã từng ăn ở đây chưa?" Bước vào quán nhỏ, tìm được một cái bàn, cô kéo anh ngồi xuống.
"Vẫn chưa."
"Vậy thì anh tổn thất to rồi. Món ăn khuya ở quán này rất nổi tiếng đó nha." Cô mỉm cười và nói: "Hôm nay anh đã mời em đi xem buổi hòa nhạc, vậy thì em sẽ mời anh buổi tối này. Mặc dù nó không sang trọng như những bữa ăn thường ngày của anh, nhưng mùi vị của nó rất ngon."
"Em chỉ muốn mời lại anh thôi sao?" Anh đột nhiên hỏi, cho nên chỉ vì muốn đáp trả lại lại lời mởi của anh nên mới mời anh ăn, chẳng lẽ cô không muốn nợ anh gì sao?
Cô chớp chớp mắt, "Em chỉ muốn cho anh nếm thử những món mà em cảm thấy ngon thôi."
Anh sửng sốt một chút, sau đó khóe môi hơi cong lên, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Cô lại nhìn chăm chú vào nụ cười thoáng qua trên khóe môi anh, cô thật không biết khi nào anh mới thật sự cười vô tư trước mặt cô?
"Bây giờ anh đã hết giận chưa?" cô hỏi.
"Anh có tức giận hay không thì quan trọng lắm sao?" anh hỏi.
"Đối với em mà nói, nó rất quan trọng" Cô trả lời không chút do dự.
"Tại sao?"
Thay vào đó, cô nhìn và trả lời một cách tự nhiên: "Bởi vì anh là bạn trai của em."
"Có phải khi ai trở thành bạn trai của em, em đều để ý đối phương có giận hay không?" Vốn dĩ anh sẽ không hỏi loại câu hỏi khó hiểu này, nhưng hiện tại, anh rất muốn biết.
Cô im lặng, giống như đang suy nghĩ rất nghiêm túc về câu hỏi của anh, một lúc sau mới trả lời: "Em không biết, bởi vì bạn trai của em chỉ có mình anh."
Câu trả lời này gần như quá thẳng thắn.
Vậy nếu có một ngày, cô thật sự chia tay anh, liệu cô sẽ có bạn trai khác không? Đây.. là chuyện đương nhiên phải không? Nhưng tại sao anh lại cảm thấy khó chịu?
Những món ăn đã gọi được đem ra, Tô Viên vừa ăn vừa giới thiệu cho Mục Ngạn một số món ăn đặc sắc khác của quán ăn.
"Anh cảm thấy mủi vị như thế nào?"
"Cũng tạm được." Anh đáp.
Đương nhiên, để anh có thể nói câu "Cũng tạm ổn" thì không dễ dàng tí nào.
"Nếu anh thích, lần sau chúng ta lại tới đây ăn nhé."
"Được." Anh nhẹ giọng đáp. Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy, cô ấy.. thực sự rất dễ hài lòng.
Còn anh, lại là người rất khó đáp ứng người khác.
* * *
Mãi cho đến ngày hôm sau, Tô Viên cuối cùng cũng hiểu câu nói của Hàn Viêm Hy hôm qua có nghĩa là gì. Khi cô vừa bước vào studio, thì đã nghe thấy một số đồng nghiệp đang nói về tiêu đề của ngày hôm nay - Hàn Viêm Hy sẽ chuyển trọng tâm sự nghiệp sang Âu Mỹ.
Bài phát ngôn này gần như tuyên bố rằng anh ấy sẽ từ bỏ sự nghiệp của mình ở trong nước.
"Đây là thật sao?" Tô Viên vội vàng hỏi.
"Đương nhiên, tất cả đều đã đăng trên báo chí rồi, còn có giả sao? Thông báo chính thức do chính công ty của anh ta đưa ra không phải là tin tức do phóng viên buôn chuyện bịa ra."
"Nhưng anh ấy không phát triển rất tốt ở trong nước sao? Làm sao anh ấy có thể đột nhiên chuyển hướng sự nghiệp của mình sang Âu Mỹ?" Cô khó hiểu.
"Tôi nghe nói rằng Hàn Viêm Hy đã đắc tội với Tư Kiến Ngự của GK, vì vậy anh ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển ra nước ngoài. Nghe nói trong khoảng thời gian này, rất nhiều công việc của anh ta đều bị ảnh hưởng vì sự can thiệp mạnh mẽ của GK, nếu anh ta ở trong nước tình hình chỉ trở nên tồi tệ hơn."
"Nhưng mà tin tức này tôi cũng chỉ xem trên mạng thôi, thực tế có như vậy không thì cũng không rõ, huống hồ Tư Kiến Ngự cũng không có lý do gì chèn ép Hàn Viêm Hy cả."
Nhưng Tô Viên cảm thấy những gì đồng nghiệp nói có lẽ là sự thật. Tuy rằng đồng nghiệp của cô không biết lý do gì nhưng cô lại biết lý do đó có thể là việc Hàn Viêm Hy đến cướp cô dâu tại hôn lễ của Xán Xán và Tư Kiến Ngự cũng đủ khiến cho Tư Kiến Ngự ra tay với anh ta rồi.
Ở một nơi khác, Lương Chiêu Mai cũng đã nhìn thấy tin tức này.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Có lẽ, từ lúc Hàn Viêm Hy đưa Quan Xán Xán đến gặp Phương Nhược Lam, cô đã biết trước ngày này sẽ đến. Với tính cách của Tư Kiến Ngự, anh ta sẽ không bỏ qua cho Hàn Viêm Hy.
Bây giờ Hàn Viêm Hy có thể ra nước ngoài để phát triển, đó cũng coi như là kết thúc tốt đẹp dành cho anh ấy.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy đau buồn? Tối hôm qua cô nhận được điện thoại của anh, trong điện thoại anh nói: "Anh đang ở trước cửa nhà em, ra ngoài gặp anh được không?"
"Em phải đi ngủ rồi." Cô từ chối.
"Vậy nếu như em không muốn ra ngoài, thì chỉ cần em đứng ở cửa sổ để anh nhìn em một lát được không?" Anh dường như cầu xin cô.
"Em không muốn gặp anh, cũng không cần gặp anh." Cô lạnh lùng nói.
"Vậy sao?" anh thì thầm, "Vậy thì, bảo trọng."
Anh kết thúc cuộc gọi. Cô không biết lúc nói lời này anh có biểu cảm gì, có lẽ đây là lời chia tay giữa anh và cô, ngay cả gặp mặt cô cũng không gặp.
Lương Chiêu Mai kìm nén cảm giác chua xót trong lòng và tự nói với mình, đừng nghĩ về chuyện của Hàn Viêm Hy nữa, cô bây giờ còn có nhiều việc quan trọng hơn để làm.
Lương thị đang đứng trên bờ vực, nếu không tìm cách cứu vãn thì thật sự phải phá sản!