Đặc biệt có không ít phụ nữ xinh đẹp đã cố gắng hết sức tìm cơ hội để xuất hiện xung quanh anh, chẳng hạn như lúc này, có một người phụ nữ tự giới thiệu mình là con gái của phó chủ tịch tập đoàn nào đó, cô ta mỉm cười nói với anh: "Mục tổng, anh vẫn còn nhớ em chứ, em với anh học cùng trường đại học, là khóa dưới của anh, em đã từng viết một bức thư tình cho anh khi đó."
Mục Ngạn không để ý đến lời nói của đối phương.
Cô ta cũng hoàn toàn không quan tâm sự lạnh lùng của anh, "Em tên là Kha Hải Diễm, anh có thể gọi em là Hải Diễm, hoặc có thể gọi em là đàn em, em có thể gọi anh là đàn anh được không?"
Cách xưng hô đàn anh và đàn em chắc chắn sẽ khiến họ gần gũi hơn.
Mục Ngạn liếc nhìn người phụ nữ này, trong mắt cô ta có quá nhiều dục vọng và tham vọng, anh ta đã qua rất nhiều phụ nữ có đôi mắt như vậy, lúc này, trong đầu anh ta lại nghĩ đến một người có đôi mắt trong veo.
Có thể đôi mắt kia chỉ là một đôi mắt bình thường, chẳng tính là đẹp, nhưng cảm giác trong veo lại mang chút thẹn thùng khiến anh rất thoải mái.
"Không thể." Mục Ngạn mặt không chút thay đổi nói.
Cô ta sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ rằng anh lại từ chối một câu hỏi rất đơn giản về cách xưng hô như vậy, "Có thể cho em biết nguyên nhân không? Em.. thật muốn gọi anh là đàn anh, giống như chúng ta có thể trở về khoảng thời gian sinh viên."
"Nhưng tôi không muốn." Anh lạnh lùng nói, trong đôi mắt đẹp kia không có một tia gợn sóng.
Cô ta chỉ cảm thấy vào khoảnh khắc này dường như quay lại lúc cô đưa bức thư tình cho Mục Ngạn, khi đó, ánh mắt anh cũng vô hồn, không có bất kỳ phản ứng nào của một người khi nhận được thư tỏ tình.
Anh thậm chí còn đưa tay ra lấy bức thư đó, chỉ nói với cô ta: "Cô không phải là người tôi sẽ yêu."
Khi đó, cô ta đã hấp tấp hỏi anh: "Vậy anh sẽ yêu ai?"
Đương nhiên, lúc đó anh không trả lời cô ta, thậm chí không thèm nhìn cô ta một cái liền đi lướt qua.
Mà hiện tại, Kha Hải Diễm vẩn còn sự nghi ngờ muốn hỏi người đàn ông này, hiện tại anh ấy đang yêu ai? Nhưng đối mặt với ánh mắt thờ ơ của anh, cô ta cũng không hỏi được gì, chỉ cười ngượng ngùng: "Thật.. thật sao? Vậy.. Không biết anh Mục có tham dự lễ kỷ niệm của trường không? Có lẽ rất nhiều người trong trường đều hy vọng anh có thể tham gia. Nếu như anh có hứng thú muốn tham gia, thì em có thể.."
"Tôi không có hứng thú." Anh hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, anh nhìn đồng hồ, quay sang nói vài câu với người tổ chức, sau đó liền rời khỏi.
Kha Hải Diễm bất đắc dĩ thở dài, sau nhiều năm, cuối cùng cô cũng có cơ hội đến gần người đàn ông mà cô ngưỡng mộ trong lòng năm đó, nhưng người đàn ông kia vẫn như trước, không hề tỏ ra quan tâm đến cô.
Nhưng nghĩ lại, người như Mục Ngạn căn bản không có hứng thú với lễ kỷ niệm của trường, cô ta chưa từng nghe ai nói sau khi tốt nghiệp anh có quay lại trường để tham dự buổi lễ của trường.
Xem ra trong tương lai, cô sẽ phải tìm cơ hội khác để đến gần anh.
"Sao thế, có vẻ như Mục tổng dường như không có hứng thú với cô thì phải." Một người phụ nữ khác đến gần nói một cách chế giễu với Kha Hải Diễm.
Kha Hải Diễm nhướng mày, nở nụ cười quyến rũ nói: "Vậy thì đợi đến khi cô có năng lực khiến anh ấy cảm thấy hứng thú với cô, rồi hãy đến trước mặt tôi mà nói."
"Hừm!" Người phụ nữ kia khịt mũi, nhưng không nói gì.
Bởi vì mọi người trong giới đều biết rằng Mục Ngạn nổi tiếng lạnh lùng và khó gần.
"Mục tổng, bây giờ ngài định đi đâu?" Lúc Mục Ngạn lên xe, tài xế đã cung kính hỏi.
"Trở về biệt thự đi." Mục Ngạn xoa trán nói với tài xế. Tài xế ắt đầu cho xe chạy về hướng biệt thự.
Anh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa, lúc này cô đang làm gì? Cô dường như cả ngày hôm nay đã không gửi cho anh một tin nhắn nào cả.
Anh không nhịn được lấy điện thoại di động ra, quả nhiên.. không có tin nhắn nào của cô.
"Về khách sạn đi." Anh đột nhiên nói.
Tài xế hơi ngạc nhiên một lúc, nhưng sau đó anh ta cho xe quay lại chạy về hướng khách sạn.
Anh cất điện thoại vào, nhắm mắt dựa lưng vào ghế. Tại sao bản thân lại thay đổi chủ ý, khách sạn và biệt thự thì có khác gì nhau đâu.
Không phải cũng chỉ có một mình sao.
Tuy nhiên, khi anh mở cửa phòng, nhìn thấy Tô Viên đang ngủ gục trên bàn, trên bàn có đặt laptop cùng sữa và bánh mì vẫn chưa ăn hết, lúc này đây lồng ngực anh có cảm giác không thể mô tả.
Anh rõ ràng không nói với cô rằng anh sẽ đến đây hôm nay, nhưng cô đã ở đây.
Căn phòng này ban đầu lộng lẫy nhưng lạnh lẽo nay đã trở nên khác biệt một chút vì sự hiện diện của cô.
Anh bước nhẹ từng bước đến bên cô, khẽ khum người xuống lặng lẽ nhìn cô. Giờ phút này, cô giống như một chú mèo con mệt mỏi đang nằm nghỉ ngơi, khóe miệng còn sót lại một ít vụn bánh mì.
Máy tính của cô lúc này vẫn đang mở, anh vươn tay giúp cô tắt máy tính đi, sau đó định ôm cô đến giường để cô ngủ thoải mái hơn.
Lúc này cô đang ngủ mê man, chỉ cảm thấy thân thể như đang lơ lửng, giống như bị ai đó ôm lên.
Là ai? Ai đang ôm cô thế?
Mí mắt lúc này nặng nề, cô miễn cưỡng hơi nhướng mắt lên, trong mắt cô hiện lên một gương mặt rất quen thuộc.
Là Mục Ngạn?
Đây là mơ? Hay là thật?
Chắc là mơ thôi, nếu là hiện thực, Mục Ngạn.. có lẽ sẽ không ôm cô.
Cô mỉm cười, "Anh đã về rồi sao?" Cô lẩm bẩm, giọng mơ hồ.
Nhưng anh lại nghe rất rõ ràng.
Bước chân đột ngột dừng lại, Mục Ngạn nhìn người phụ nữ trong ngực mình, trong căn phòng vốn dĩ lạnh lẽo cô quạnh này, cô lại nói với anh những lời này, như thể.. anh chưa bao giờ cô đơn.
Tựa hồ còn có một người, chờ anh trở về.
Mắt anh dán chặt vào cô, còn cô thì mơ mơ hồ hồ nhìn anh.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng, "Ừm, anh về rồi."
Cô cười ngốc nghếch, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Anh bế cô đến bên giường, đặt cô xuống, đắp chăn cho cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vết bánh mì còn dính trên khóe môi cô.
"Tô Viên, em có biết rằng anh rất khó để yêu một ai đó không?" Mục Ngạn trầm giọng nói. Thật khó để yêu một ai đó, và đó là lý do vì sao, một khi đã yêu, nghĩa là sẽ khó quên, khó mà không thể không yêu.
Còn người phụ nữ này, liệu có thể khiến anh yêu không? Để anh có thể quên đi tình yêu dành cho Xán Xán?
Không ai có thể biết câu trả lời, chỉ có thời gian mới có thể cho anh câu trả lời mà thôi.
* * *
Tô Viên đến tận 9 giờ tối mới tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Mục Ngạn nhắm mắt ngồi trên sofa. Cũng may lần này quần áo trên người cô vẫn còn nguyên vẹn, sẽ không giống như lần trước, thân thể trần như nhộng trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Cô ngồi dậy, ngáp một cái, đang suy nghĩ cô nhớ rõ mình ngủ quên trên bàn nhưng tại sao bây giờ cô lại nằm trên giường.
Đang lúc cô đang vươn người, thì mắt anh đột nhiên mở ra.
Su Ái đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vàng bỏ tay xuống, nói: "Anh.. về rồi."
"Câu hỏi này em đã hỏi qua rồi." Anh nói.
"Sao cơ?" Cô nhất thời không hiểu ý của anh.
"Không có gì." Anh khẽ cười, "Ừm, anh về rồi."
Cô chợt mở to mắt, ngây người nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi anh, thậm chí chỉ là thoáng qua, nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Đối với người ít khi cười, cho nên khi họ cười lại cảm thấy đặc biệt trân quý.
"Có phải vừa rồi anh đã cười không?" Cô không nhịn được hỏi.
Anh giật mình, vừa rồi.. anh đã cười sao?
"Anh có thể cười nữa không?" Cô liếm môi nói, luôn cảm thấy nụ cười vừa rồi không đủ, cô muốn xem lại.
Anh nhìn cô chằm chằm không nói lời nào, ánh mắt tối sầm.
Cuối cùng, cô vẫn là người bại trận, nụ cười của băng sơn hoàng tử thật sự không dễ nhìn như vậy.
Sau khi xuống giường, cô đến gần anh, tiếc nuối nói: "Thật ra, anh cười trông rất đẹp."
"Chuyện đó có quan trọng sao?" Anh nhướng mày hỏi ngược lại.
"..."
Ừm thì, thật ra nó không quan trọng lắm, nhưng "Anh không nghĩ rằng một khi cười nhiều thì tâm trạng sẽ tốt hơn sao?" Cô nói.
"Không cảm thấy như vậy." Anh trả lời.
"Vậy có phải anh lúc nãy đã nghĩ đến một chuyện vui gì đó mới cười đúng không?" Cô tò mò hỏi, nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, rất bình thường, tựa hồ không có gì đáng cười.
Anh giật mình, chuyện vui? Cô nói "anh đã về rồi sao", là chuyện vui đối với anh sao?
Trong lòng anh có phải luôn mong mỏi ai đó nói những lời này với mình không? Làm cho anh cảm thấy rằng anh không cô đơn?
Anh trầm ngâm nhìn cô hồi lâu không trả lời, nhưng dưới cái nhìn của anh, khuôn mặt cô dần đỏ bừng, nhịp tim không ngừng tăng tốc.
Trời ạ, gần đây cô dễ đỏ mặt quá! Nhưng mà không thể phủ nhận sức hấp dẫn của người đàn ông trước mặt, cô cho rằng hiện tại cô vẫn chưa phải là một kẻ háo sắc, nếu không cô đã ngay lập tức nhảy vồ vào anh rồi.