Tô Viên gật đầu: "Vâng, muốn." Lúc này, đầu ngón tay cô chạm vào tai anh, đó là nơi anh từng đeo khuyên tai ngọc phỉ thúy.
"Bởi vì có người nói anh rằng anh đã được định sẵn cả đời này sẽ không có được tình yêu, sống cô độc đến già, nên mới đeo khuyên tai đó như một sự cầu phúc."
"Ai.. Ai đã nói những lời như vậy?" Cô tức giận nói.
"Một người xem số mệnh, nghe nói tương đối chính xác."
"Anh có tin không?" Cô hỏi, nhưng nhìn thế nào thì anh cũng không giống loại người mê tín.
"Mẹ của anh rất tin vào điều đó, cho nên bà ấy đã tìm ra nó và đeo cho anh." Nụ cười tự giễu lại xuất hiện trên khóe môi, "Nhưng không sao cả, anh đã không cần đôi khuyên tai đó nữa rồi, thì cho dù cả đời này không có được tình yêu, đối với anh cũng không quan trọng."
"Nếu như tất cả mọi người trên thế gian này đều tin vào bói toán, xem vận mệnh thì chẳng phải loạn hết sao? Người ta thường nói vận mệnh của một người là do chính bản thân họ nắm bắt, nếu anh nguyện ý nỗ lực, thì số mệnh sẽ thay đổi. Anh đã đồng ý cùng em thử yêu nhau, không phải là muốn phá bỏ cái gọi là số mệnh này sao?"
"Vậy thì em cần phải nổ lực yêu anh." Anh siết chặt ngón tay cô nói: "Như vậy, có lẽ anh cũng sẽ yêu em."
Có lẽ trong sâu thẳm trái tim, anh vẫn khao khát sẽ có một người yêu anh thật lòng, và.. sẽ không bao giờ phản bội anh!
* * *
Tô Viên nghĩ, Mục Ngạn yêu cô đó là một việc không phải đơn giản.
Vì vậy, khi Mục Ngạn đưa cô đến một nhà hàng gần Mục thị để ăn trưa, Tô Viên nhìn cách ăn uống của anh, lại một lần nữa cảm thấy khoảng cách rõ ràng giữa hai người họ. Từng cử chỉ của anh giống như một quý tộc sang trọng, nhã nhặn, còn cô quả thật dân thường mãi là dân thường.
"Chúng ta hiện tại có được xem như là đang hẹn hò không?" Cô vẫn muốn xác nhận lại mối quan hệ hiện tại.
"Nếu như em nghĩ chúng ta đang hẹn hò, thì cứ cho là vậy đi." anh trả lời.
"Nếu như là đang hẹn hò, vậy thì anh muốn làm gì?" cô tò mò hỏi.
"Không biết." Lúc trước ngay cả khi anh yêu Xán Xán, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ hẹn hò với cô ấy, chỉ suy nghĩ đơn giản là muốn giữ cô ấy bên cạnh.
Cô nghe vậy, ngượng ngùng nói: "Vậy em có một số việc muốn làm, anh sẽ cùng làm với em chứ?"
Mục Ngạn hơi nhướng mày, "Em muốn làm gì?"
"Trước đây em đã từng suy nghĩ qua. Nếu một ngày nào đó em thật sự hẹn hò với ai đó, thì em hy vọng có thể cùng người đó đến khu vui chơi, đi sở thú, sau đó đi ngắm bình minh..", cô bắt đầu kể ra những mong muốn cùng được thực hiện với anh. Khi cô nói xong chỉ thấy anh hơi nhíu mày lại.
"Có phải những việc mà em muốn làm quá nhiều rồi phải không?" Cô ngượng ngùng hỏi.
"Không phải, chỉ là những việc mà em nói, hầu như anh chưa từng làm qua." Anh lạnh nhạt đáp.
"Vậy thì anh sẽ cùng thực hiện với em phải không?" Sự mong chờ hiện rõ trong đôi mắt cô.
Sự mong chờ của cô khiến anh không nỡ từ chối.
"Ừm." Anh trả lời.
Sau khi nghe câu trả lời của anh, cô liền nở nụ cười rạng rỡ.
Mục Ngạn có chút sững sờ, nụ cười của Tô Viên không rực rỡ như Xán Xán, nhưng đó là nụ cười vô cùng thoải mái, khiến cho người khác cũng thoải mái theo.
Nhưng anh muốn thấy cô cười nhiều hơn.
Hai người dùng bữa trưa xong, Mục Ngạn hỏi Tô Viên: "Có muốn anh đưa em quay lại phòng studio không?"
Cô nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã gần 2 giờ chiều, nếu cô quay lại phòng studio, anh Quảng chắc chắn sẽ tò mò, "Không cần đâu, em ngồi xe buýt về phòng studio cũng được, cảm ơn anh vì buổi trưa."
Vừa nói, cô vừa vội vã chạy về phía trạm xe, nhưng chỉ đi được vài bước, cô đột nhiên như nhớ ra điều gì, lại chạy trở lại hướng anh, lấy điện thoại di động ra gọi vào số anh.
Điện thoại di động của anh reo lên.
Nhạc chuông điện thoại là giọng hát của Xán Xán.
Mục Ngạn yêu Xán Xán như vậy, cho nên nhạc chuông điện thoại của anh là giọng hát của Xán Xán cũng không phải điều gì lạ, cô khẽ cắn môi, sau đó lại cười, nói với anh: "Đây là số điện thoại của em, nếu như anh có việc gì muốn tìm em, bất cứ lúc nào anh cũng có thể liên hệ với em."
Anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy dãy số lạ hiển thị trên máy.
Cả hai quen nhau đã 10 năm nhưng đến giờ mới có số điện thoại của nhau.
Cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Còn nữa, đừng quên uống thuốc." Nói xong, cô lại chạy về phía trạm xe, không đợi anh trả lời.
Liệu người phụ nữ này có thể thật sự yêu anh như cô ấy đã hứa? Anh ấy có thể có được tình yêu mà anh chưa bao giờ có được không?
Lúc cô trở lại studio đã là 2: 30, không có gì ngạc nhiên, cô bị anh Quảng gọi vào văn phòng nói chuyện.
Tuy nhiên, anh Quảng cũng cho cô biết một tin vui: "Nhà chế tác đã đồng ý thay đổi bài hát Màu Phỉ Thúy của em thành bài hát khác rồi."
"Thật sao?" cô vui vẻ nói.
"Anh cần gì phải lừa em chứ." Anh Quảng nói, "Hôm nay nhà chế tác có đến tìm anh, anh ta có hỏi anh tại sao không nói cho anh ta biết mối quan hệ giữa em, Mục Ngạn và Xán Xán, hai ngưởi kia cũng đã tìm qua anh ta yêu cầu thay đổi ca khúc."
Điều mà anh Quảng không nói chính là, khi người chế tác gặp anh ấy, vẻ mặt của anh ta tựa hồ tràn đầy sợ hãi, thậm chí anh ấy còn dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt khi đang nói chuyện.
Quan Xán Xán và Tô Viên là bạn tốt của nhau, việc Quan Xán Xán đến tìm nhà chế tác yêu cầu thay đổi ca khúc là chuyện không khó hiểu, nhưng anh Quảng lại vô cùng ngạc nhiên khi được biết Mục Ngạn cũng đến để yêu cầu anh ta thay đổi ca khúc. "
" Em có mối quan hệ thân thiết với Mục Ngạn của tập đoàn Mục thị sao? "
" Cũng tạm ổn. "Cô nghĩ thầm, mối quan hệ của cô với anh tính đến hiện tại cũng chỉ có thể dùng từ tạm ổn.
Nhưng cô khá ngạc nhiên, cô không ngờ rằng anh cũng đi tìm nhà chế tác. Nhưng khi gặp anh, anh lại không nói gì với cô.
Cô lấy điện thoại ra, đầu tiên gọi cho Xán Xán," Cảm ơn cậu, nhà chế tác đã đồng ý giúp mình thay ca khúc khác rồi. "
" Có thể giúp được cậu thì tốt rồi. "Quan Xán Xán nói:" Nhưng bài hát đó.. "Cô dừng một chút, không nói tiếp mà hỏi ngược lại," Hôm đó, Mục Ngạn có gây khó khăn cho cậu không?
Với tính cách của Mục Ngạn, anh tuyệt đối không cho phép việc tâm tư của mình bị phơi bày một cách triệt để như thế, cho dù những người có mặt tại đó hoàn toàn không nghĩ đến bài hát đó có liên quan đến anh.
Bài hát đó khiến sự áy náy trong lòng cô ấy càng nhiều hơn, nhưng đồng thời cô cũng lo lắng Mục Ngạn sẽ gây khó khăn cho Tô Viên.
"Không có.. anh ấy không làm gì mình cả." Tô Viên vội vàng nói, chỉ là trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói như thế nào với bạn mình về thỏa thuận tình yêu giữa cô và Mục Ngạn.