Khi Tô Viên dẫn Vương Dũng Bân dạo quanh thành phố, tiện thể dẫn anh ấy vào mua vài bộ đồ tặng cho anh ấy thì gặp phải Phương Lê và Hồ Tiểu Quỳnh.
"Cậu và anh ta là.." Phương Lê lên tiếng hỏi trước.
"Anh Vương là bạn của mình." Tô Viên nói.
Hồ Tiểu Quỳnh ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Cậu cùng người đàn ông khác đi mua sắm.. Chẳng lẽ cậu cùng Mục Ngạn chia tay rồi sao, anh ta là bạn trai mới của cậu?"
Cô cảm thấy choáng về nhận định của Tiểu Quỳnh, cô và anh ta, họ trông giống như bạn trai và bạn gái sao?
"Cái gì, Tô Viên, cậu đã chia tay với Mục Ngạn rồi sao? Haiz, nhưng mà cũng đúng, có quá nhiều phụ nữ theo đuổi một người đàn ông như Mục Ngạn! Chia tay sớm thì tốt hơn, ít nhiều cậu cũng sẽ không cần phải lo lắng một ngày nào đó sẽ bị người ta đá!" Phương Lê bèn nói theo.
Dù sao thì Tô Viên và Mục Ngạn cũng từng là người yêu của nhau, cô ấy không thể nói rằng cô không có chút ganh tị nào. Chỉ là trước đây đã từng thấy qua Chu Anh đã phải trả giá như thế nào khi gây khó dễ cho Tô Viên, nên cô ấy không dám làm gì, chỉ có thể đem sự ghen tị cất giấu trong lòng. Bây giờ nhìn thấy Tô Viên đi cùng người khác, nghĩ rằng đã chia tay với Mục Ngạn, nên mượn cơ hội này muốn chế giễu cô.
Trong khi cô đang nghĩ không biết phải nói như thế nào, thì bên kia có một cặp nam nữ đang cãi nhau, người nam kia tức giận không biết trút vào đâu, nên đã quay sang định ra tay với cô.
"Ba người các cô ồn ào quá?" Người đàn ông đó giơ tay hướng về phía Tô Viên.
Thấy người đàn ông đó định đánh cô, Vương Dũng Bân sải bước về phía trước và chặn tay đối phương, ngay lập tức, hai người vật lộn như một quả bóng
Thấy vậy, Tô Viên định tiến lên thuyết phục, nhưng người phụ nữ kia đã lao tới trước mặt cô, đẩy cô một cách hung hãn như thể có mối hận sâu sắc nào đó, không ngừng nói: "Cô đừng cho như thế là xong việc, nếu như bạn trai tôi có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
Cô bị đẩy lảo đảo lui về phía sau vài bước, cảm thấy cơ thể như sắp ngã ra phía sau. Đột nhiên, một bàn tay ôm eo cô, thân thể cô được một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, sau đó cả người cô gần như được ôm trong vòng tay, hơi thở quen thuộc khiến đầu cô chợt lóe lên một cái tên.
Mục Ngạn.
Tô Viên giật mình, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh, "Anh.. anh tại sao lại tới đây?"
Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, "Anh không nên ở đây sao?"
"Đương nhiên.. không phải." Tô Viên vội vàng nói.
Nếu không phải lúc này nhìn thấy cô sắp bị ngã, có lẽ anh vẫn trốn trong bóng tối âm thầm lặng lẽ nhìn cô.
"Cảm ơn vì vừa rồi đã giúp em."
Nhưng sau khi cảm ơn xong, tay anh vẫn để trên eo cô. Tô Viên không khỏi có chút đỏ mặt, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: "Cái kia.. tay của anh.. có thể buông ra được không?"
Anh trầm ngâm nhìn cô rồi buông tay ra, liếc nhìn người phụ nữ vừa đrồi đẩy cô.
Người phụ nữ bị nhìn kia cảm thấy sợ hãi không dám nói bất cứ điều gì. Một bên khác, Phương Lê và Hồ Tiểu Quỳnh trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được, với hành động của anh, thì nhìn không ra bọn họ đã chia tay rồi.
Cô định bước lên kéo Vương Dũng Bân ra khỏi người đàn ông đó. Nhưng cô mới đi được hai bước, liền bị anh ngăn lại, "Đừng qua đó, sẽ llàm em bị thương đấy."
"Nhưng em phải kéo bọn họ ra!" Tô Viên lo lắng nói.
"Cho dù em có qua đó, em nghĩ rằng với tình trạng hiện tại của em, em có thể kéo hai người đàn ông đang đánh nhau đó ra không?" H
"Vậy thì.." Cô cắn môi, ánh mắt đột nhiên rơi trên người anh, cô đột nhiên nghĩ, lấy năng lực của Mục Ngạn, hẳn là có thể tách hai người đó ra.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp mở lời, anh đã nói, "Muốn anh tách hai người đó ra sao?"
"Anh đồng ý sao?" Mắt cô sáng lên.
"Nếu em muốn, thì không có gì anh không đồng ý." Chỉ cần cô muốn, anh đều có thể làm cho cô.
Nói xong, anh đi thẳng về phía hai người đang đánh nhau.
Cô trong thấy người đàn ông kia bị anh ném văng ra ngoài cho đến khi đập vào chiếc bàn bên cạnh rồi ngã xuống đất.
"Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không, mày có gan thì nói tên ra đi! Đợi khi tao gọi người đến, sẽ đánh mày một trận tơi bời."
"Cút!" Anh lạnh lùng nói.
Người đàn ông nghe vậy, trên mặt đầy tức giận, nhưng lại không dám tiến lên, đột nhiên đang không biết làm sao, bạn gái anh ta đột nhiên đi tới, ghé vào tai anh ta thì thầm nói điều gì đó, khuôn mặt của người đàn ông chuyển từ tức giận sang tái nhợt.
"Mục tổng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết là ngài đây, tôi.. tôi bây giờ liền đi khỏi đây." Nói xong, tựa hồ như bị truy đuổi, anh ta liền kéo bạn gái của mình và nhanh chóng rời đi.
Phương Lê và Hồ Tiểu Quỳnh lúc này xấu hổ đi đến chỗ Tô Viên, "Này, Tô Viên, tại sao vừa rồi cậu không nói rằng cậu và Mục Ngạn không có chia tay, làm cho bọn mình hiểu lầm."
"Đúng vậy, kỳ thật bọn mình cũng lo lắng cho cậu, vì vậy những lời lúc nãy bọn mình nói, cậu không cần phải để trong lòng!" Nói xong, hai người họ vội vàng rời đi.
Tô Viên cảm ơn Mục Ngạn, sau đó vội vàng chạy đến kiểm tra vết thương của Vương Dũng Bân, cô còn có ý định đưa anh đến bệnh viện.
Nhưng anh ta vội vàng xua tay nói: "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không cần phải đi bệnh viện đâu."
"Nhưng nếu như.." Tô Viên muốn nói thêm gì đó.
"Nếu như em lo lắng, thì đi bệnh viện đi, tôi lái xe đưa hai người đi." Mục Ngạn đột nhiên nói.
Trong lúc nhất thời, Vương Dũng Bân không biết nên từ chối như thế nào, đành nghe theo lời đi đến bệnh viện kiểm tra.
Khi ba người lên xe, Vương Dũng Bân ngồi ở ghế sau không khỏi hỏi: "Phải rồi.. Tô Viên, cô và anh Mục đây là người yêu sao?"