Nghe cô nói như vậy, người đàn ông lại càng phấn khích mà càn rỡ hơn, cả thân người dán chặt vào cô, liên tục cọ sát.
"Ngôn Gia..."
Nụ hôn của anh dừng ở đầu vai cô, hôn nhẹ lên từng vết bầm xanh tím trên người cô.
"Quên chuyện khiến em không vui đi được không?" Anh khẽ khàng nói, giọng mũi rất nặng.
Trình Doãn trước kia là một người phụ nữ rất độc lập, cũng rất mạnh mẽ. Khi trước sống trong thân phận của Đàm Ngư, thời kỳ đầu đi đóng phim còn chưa được coi trọng, bị đoàn bỏ lại trong núi ngủ một đêm cũng không hề kêu ca gì. Lúc đó cô có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu nỗi nhớ nhà cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Vậy nên sự việc tối hôm qua cô cũng chỉ coi như bản thân đã trải qua một kiếp nạn mà thôi.
Dụ Ngôn Gia đột nhiên ngổm dậy, cánh tay rắn rỏi chống sang hai bên eo cô, khóe chặt cơ thể thiếu nữ vào trong, đôi mắt đen láy cùng ánh nhìn thâm tình của anh có thể khiến biết bao nhiêu phụ nữ đổ gục.
Trình Doãn phồng má vươn tay ôm lấy anh, hai thân người cứ thế mà dán chặt vào nhau. Trong cái ôm này, dường như cả hai đều âm thầm lắng nghe thật rõ tiếng tim đập của đối phương.
Dụ Ngôn Gia lại nói, giọng mũi còn có chút buồn buồn. "Nếu em không quên được, anh lập tức mặc áo pikachu nhảy vòng vòng cho em quên đi."
"..."
Trình Doãn rốt cuộc cũng đáp lại anh, bật cười thành tiếng.
"Sao thế? Em không tin à?" Dụ Ngôn Gia ủy khuất nhìn cô, ngón tay bấu lấy gò má cô, lại tiếp tục ôm hôn.
"Không... ừm..." Trình Doãn bị sờ đến nhột, không thể làm gì chỉ có thể khúc khích cười. "Bé Dụ ngốc..."
"Ừ, đúng là hơi ngốc, vì không được "ăn" nên hơi ngốc!"
Nghe đến đây, Trình Doãn đang vui vẻ ngay lập tức phát giác ra điềm không lành, quả nhiên ngay giây sau, Dụ Ngôn Gia lập tức luồn tay xuống phía khóa váy, kéo "xoạch" một phát xuống.
Trình Doãn phát hoảng, vội vặn vẹo nghiêng người né tránh anh. "Đừng giở trò lưu manh..."
"Doãn Doãn, đã nằm trên giường anh, gối đầu lên tay anh thì đừng nghĩ đến chuyện lưu manh hay không lưu manh."
"..."
Liền sau đó, bầu ngực sữa căng tròn rơi vào lòng bàn tay Dụ Ngôn Gia lập tức bị giày vò không ra hình ra dạng. Bị anh trêu chọc một chút, cả người Trình Doãn đã nhũn hết ra, cổ họng cũng không kìm được mà phát ra tiếng rên yêu kiều.
"Cô gái nhỏ, biết em đã bỏ quên anh 72 tiếng rồi không?" Dụ Ngôn Gia cúi đầu xuống, cọ lên hõm vai cô, gần như úp mặt xuống trước ngực cô. "72 tiếng đó, anh cảm giác như mình không còn là con người."
Đã vậy khi nghe tiếng cô thất thanh kêu cứu qua điện thoại, bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực cứ vảng vất trong đầu anh, khiến anh như muốn phát điên mà hận không thể lập tức lao đến bên cô vậy.
Cô gái nhỏ của anh, ngọt đến chết mê chết mệt, quý giá đến mức anh ôm chặt trong lòng còn sợ làm cô đau. Vậy mà ả khốn khiếp đó lại dám đem cô làm mồi nhử cho đám đàn ông ở trong hộp đêm!
Nhìn thân hình tuyệt mỹ áp sát cơ thể mình, Dụ Ngôn Gia chỉ hận không thể cùng cô dung hòa làm một.
Trình Doãn thừa nhận, thời gian bảy mươi hai tiếng tương đương với ba ngày, nỗi nhớ anh trong cô chỉ nhiều thêm chứ không hề ít đi. Bởi vậy khi làm chuyện chăn gối, mặc dù lý trí vẫn còn chút bài xích nhưng cơ thể này lại không ngừng chào đón anh.
Trình Doãn yêu anh, Đàm Ngư cũng yêu anh...
"Dụ Ngôn Gia..."
Người đàn ông nghe tiếng gọi, dục vọng liền biến thành ngọn lửa thiêu đốt lý trí. Anh đưa tay xuống phía dưới, dùng lực xoa nắn cặp mông tròn trịa của cô.
"Gọi anh như thế à?"
"Hả..." Biết người đàn ông này khi nổi giận rất đáng sợ, nghe giọng điệu không vui của anh như vậy, Trình Doãn lại càng căng thẳng hơn.
"Chúng ta là vợ chồng."
"Nhưng chúng ta chưa cưới, cũng chưa đăng ký kết hôn..."
Trình Doãn nhìn anh, cặp mắt long lanh thu trọn dáng hình săn chắc và mê người của anh, mí mắt chớp chớp vài cái, điệu bộ ngây thơ khiến người ta phát hờn.
Dụ Ngôn Gia lực bất tòng tâm gục vào ngực cô, giọng nói bất mãn. "Doãn Doãn, quả thực muốn hành chết em!"
Cốc... cốc...
Ngay khi lửa giận trong lòng anh chuẩn bị bùng cháy, đột nhiên bên ngoài phòng ngủ có tiếng gõ cửa, rất nhẹ, hình như là muốn thăm dò.
Trình Doãn căng mắt nhìn ra ngoài, từ trước đến nay cô và anh đều chọn không gian riêng tư, bất kỳ ở đâu cũng chỉ có hai người, trừ bảo mẫu không phận sự thì không được đến gần đây.
"Ai thế?"
Chẳng lẽ cô đơn bảy mươi hai tiếng, anh liền muốn dẫn người ngoài về?
Dù sao người đàn ông này cũng quá hoàn hảo, bên ngoài không hề thiếu phụ nữ.
"Còn nhìn anh như thế nữa, anh sẽ chơi em hết ngày đấy!"
Trình Doãn bĩu môi, cho là anh lảng tránh vấn đề. "Có bí mật muốn giấu, định dùng "sức trâu" chèn ép em đúng không?"
Điệu bộ như gian tế này của Dụ Ngôn Gia thành công khiến Trình Doãn ghen đến mức xì khói đầu. Cũng chẳng biết cô dùng sức ở đâu ra, đẩy anh một cái đã khiến người đàn ông ngã ngửa ra giường, còn bản thân thì xồng xộc quấn chăn chạy ra cửa.
Dụ Ngôn Gia không nhịn được mà phì cười, cũng kịp thời ngăn cô lại.
"Em ghen với cả ông bà nội anh hả?"
"..."
Ông bà nội?
Ngay ngoài cửa?
"Bà đây hận chết anh!"
Sau mấy giây thất thần, hai má Trình Doãn lập tức đỏ lựng lên, ba chân bốn cẳng chạy về giường, rúc đầu vào ổ chăn vừa đấm đá vừa chửi người.
Suýt chút nữa cô đã dùng thân thể chưa mặc quần áo chỉnh tề đi "dằn mặt" người ngoài cửa rồi.
Dụ Ngôn Gia càng được đà cười lớn.
"Bà xã ghen đúng không?"
"Câm mồm!". ngôn tình hài
"Em ghen vì nghĩ anh nuôi vợ bé à?"
"Anh còn dám nghĩ đến vợ bé?"
"Không dám!" Dụ Ngôn Gia như bị kéo dây cót, căng thẳng đến mức giơ hai tay đầu hàng.
Trình Doãn ngồi thẳng lưng, váy ngủ nửa tuột nửa khoác qua loa trên người, tóc tai bù xù giận dữ nhìn anh.
"Đừng có cười!"
"Anh không cười..."
"Dụ Ngôn Gia! Anh còn cười nữa! Có tin bà đây đấm vỡ mồm anh không?"
"A Dụ?"
Trình Doãn vừa lao lên bịt miệng anh, người ngoài cửa cũng đồng thời lên tiếng, kịp thời giúp Dụ Ngôn Gia thoát được một kiếp.
"Anh mở cửa, em thay đồ đi." Dụ Ngôn Gia nín cười, không chọc cô nữa, bế cô đến cửa nhà tắm thì quay người rời đi.
"Bà nội."
Bà cụ Dụ đứng chờ nãy giờ, cũng không rõ khi nãy bên trong xảy ra chuyện gì, nét mặt vừa mừng vừa lo.
"Bé Trình trong đó hả? Con bé đã ngủ dậy chưa? Hay nó vẫn đang ngủ, nếu thế thì để con bé ngủ thêm chút nữa."
Dụ Ngôn Gia từ tốn đáp. "Cô ấy vừa dậy."
Hai mắt bà cụ lập tức sáng lên. "Vậy hai đứa nhanh lên, ta với ông nhà ở dưới đợi hai đứa!"
"Vâng, làm phiền bà rồi."
Trình Doãn đứng trước gương, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Tiêu rồi, cô có quầng thâm mắt!
"Bé cưng, qua đây!"
Trình Doãn giật mình quay người, Dụ Ngôn Gia từ lúc nào đã đứng ngoài cửa phòng tắm, dựa vào vách tường, vừa nhìn cô vừa cười tà mị.
"Anh đứng đó từ bao giờ?" Trình Doãn theo bản năng đưa tay ôm ngực.
Dụ Ngôn Gia nhìn hành động bài xích mình của cô, mặt đen như đít nồi, chỉ vài bước đã vác cô ra khỏi phòng tắm.
"Chỗ nào trên người em là anh chưa nhìn? Che làm gì?"
"Nhưng em nhột..." Trình Doãn buột miệng bịa lý do, còn không quên nhìn ra cánh cửa bằng ánh mắt dò xét. "Là bà nội sao?"
"Ừm..." Dụ Ngôn Gia cầm cây lược tròn, vuốt mấy ngọn tóc rối trên đầu cô rồi nhẹ nhàng chải lại, cuối cùng vụng về cột thành một chùm sau gáy.
Trình Doãn nhìn qua gương, dù không tính là hoàn mỹ nhưng cũng tạm chấp nhận.
Bàn tay nhỏ lại bị anh nâng lên, chiếc nhẫn bạc lấp lánh khắc tên hai người đặt trong một vòng trái tim nhỏ đeo lên ngón áp út của cô.
Trình Doãn nhìn anh đeo nhẫn cho mình, cảm giác sống mũi cay xè.
"Chiếc nhẫn này, dù có chuyện gì cũng không được phép tháo ra, nghe chưa?" Dụ Ngôn Gia lấy một chiếc nhẫn khác từ trong hộp gấm nhung, ý muốn cô đeo lại cho mình. "Cả chiếc vòng cổ này nữa, trong đây có gắn chip định vị, nhờ vậy mà lúc em nguy hiểm, điện thoại không có bên người anh cũng sẽ tìm được, cũng không được làm mất biết không?"
Kiếp trước, chưa từng có ai tỉ mỉ với cô như thế, cũng chưa từng có ai yêu thương thật lòng mà chu đáo suy nghĩ cho an nguy của cô. Đến giờ phút này, sự ủy thác bản thân cho người đàn ông trước mặt đã đạt đến mức triệt để.
Cô toàn tâm toàn ý tin tưởng anh rồi.
"Đừng khóc..."
Trình Doãn vui vẻ nhìn cặp nhẫn trên tay hai người, ngoan ngoãn gật đầu.
...
Like cho tui đi mn:>>