Trình Doãn khóc mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Lúc thức dậy thì mặt trời đã sáng trắng. Chỗ trống bên cạnh còn chút hơi ấm, có lẽ Dụ Ngôn Gia cũng thức dậy không lâu.
Hôm nay cũng không phải cuối tuần, sao anh lại ở nhà?
Là vì sợ cô đi gặp Lương Ngạn sao?
Tự suy nghĩ như thế, Trình Doãn kìm không được mà cong môi, vừa ngồi dậy đã thấy Dụ Ngôn Gia từ phòng tắm bước ra ngoài.
Thân trên để trần, phía dưới chỉ quấn hờ hững bởi chiếc khăn tắm, nhìn đến đâu là bỏng mắt đến đấy.
Ánh mắt cô nàng cũng không hề né tránh mà nhìn anh trần trụi, Dụ Ngôn Gia ngược lại rất hài lòng với phản ứng này của cô, vài bước đã đứng trước mặt thiếu nữ.
"Sáng ra đã nhìn anh như vậy là muốn cho thằng em nhỏ tập thể dục à?" Giận một đêm, coi như Dụ Ngôn Gia đã hoàn toàn tháo lớp mặt nạ người đàn ông tử tế xuống, nhưng những lời kia, trước sau như một vẫn khiến Trình Doãn đỏ mặt.
"Nín đi!"
Người đàn ông này giày vò đến sáng là chưa đủ, còn muốn giày vò hết buổi sáng!
Trình Doãn cương quyết né sang một bên, chuồn như bay vào phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân không lâu, lúc Trình Doãn ra ngoài tìm anh đã thấy anh ngồi đợi cô trong phòng ăn ở nhà bếp. Ngồi cùng bàn vậy mà còn có Lợi Bỉ.
Anh ta ăn mặc đơn giản, vừa dọn đồ lên đã ăn ngấu nghiến. Cũng may Dụ Ngôn Gia đã nhìn thấy cô đi xuống nên mới cho cậu ta động đũa. Chứ chờ lâu hơn một chút có khi Lợi Bỉ không chịu được mà lăn đùng ra ăn vạ cũng nên.
"Dụ à, nhắc nhở cậu một chút. Cậu là đàn ông, giang sơn xã tắc đè nặng trên vai, sao có thể nói nghỉ là nghỉ luôn thế? Hại Thư Ký của cậu sáng ra đã chạy khắp ba tầng công ty giải thích với mấy ông già giùm cậu đấy!" Lợi Bỉ xé miếng quẩy đút vào miệng. "Rõ khổ!"
Dụ Ngôn Gia hoàn toàn không để tâm mấy lời càu nhàu của anh ta. Quay sang nhìn Trình Doãn đang bước đến gần, vẫy tay ý bảo cô ngồi xuống.
"Vậy cậu không phải đàn ông à?" Trình Doãn ngồi bên cạnh Dụ Ngôn Gia, đối diện Lợi Bỉ. "Hay không có xã tắc đè trên vai?"
"Ý gì?" Lợi Bỉ phồng miệng lên, trừng mắt nhìn cô.
"Nếu không phải thì cậu qua đây ăn chực của chúng tôi làm gì? Tôi thấy cậu rảnh lắm!" Trình Doãn chống tay lên bàn, khóe môi còn hồng hồng do vừa rửa qua bằng nước lạnh, da mặt trơn bóng, trắng trẻo mịn màng.
Dụ Ngôn Gia đưa tay sang, nắm lấy cằm cô ép nhìn về phía anh, cứ như sợ Lợi Bỉ sẽ được hưởng ké phúc lợi sáng sớm vậy.
Thanh xuân thật tốt, thanh xuân thật đẹp...
"Bé Dụ, em khát nước..." Kêu khẽ một tiếng, một ly sữa bò đã đưa sát bên miệng, Trình Doãn mỉm cười đón lấy, bình thản cạn sạch.
Ai đó trừng mắt xem hết một cảnh này, có ý dời mắt để từ chối "cẩu lương", chẳng biết làm thế nào lại đổi thành ho sặc sụa.
"Khụ... khụ... khô quá..." Lợi Bỉ cúi người xuống, ho đến tê tâm liệt phế.
Bội thực sẽ dễ mắc nghẹn!
"Mất lịch sự!" Dụ Ngôn Gia động đũa, thanh âm nhàn nhạt, ý tứ ghét bỏ.
"Khụ khụ... Dụ à, cậu thế này có tính là thấy sắc quên bạn hay không? Tôi ho muốn bể phổi mà cậu còn mỉa mai cho được, không thể cho tôi một ngụm nước à?" Lợi Bỉ câu có phê bình, cảm giác vô cùng bất mãn.
Trước đây còn có đợt anh được Dụ Ngôn Gia chở đi chơi sông hóng gió...
Giờ thì hay rồi...
"Miếng ăn cũng không bịt miệng được anh!" Vẫn là Trình Doãn nhân từ, đẩy một ly sữa bò khác đến cho cậu ta.
Nhưng vui vẻ vì được đồng cảm không lâu, Dụ Ngôn Gia lại tiếp tục dội một gáo nước lạnh.
"Tứ chi phát triển, tôi không phải bố cậu."
"..."
Tứ chi phát triển?
Mẹ kiếp!
Lần sau tôi sẽ không tới đây nữa, thề!
Bữa sáng xong xuôi, người làm đúng giờ sẽ đến dọn dẹp, Dụ Ngôn Gia và Trình Doãn thì dắt tay nhau tình cảm đi ra ngoài khiến Lợi Bỉ càng nhìn càng gai mắt.
Lúc hai người đến đồn cảnh sát thì nhận được tin Đào Tử được người nhà đón về bệnh viện, hình như là bệnh tình tái phát, bắt buộc phải điều trị lâu dài.
"Sao phải trực tiếp nói chuyện với loại người đó?" Dụ Ngôn Gia xoa xoa eo cô, mở cửa xe rồi chở cô đến bệnh viện. "Để anh giải quyết một lần là xong."
Nhưng Trình Doãn lại ra vẻ thần bí, còn tinh nghịch nháy mắt một cái. "Chậc, phụ nữ với nhau, anh thì hiểu gì chứ?"
Bệnh viện quốc tế nổi tiếng thành phố A.
Đêm qua tiếp nhận một người phụ nữ thần trí không bình tường, y tá rất có ấn tượng, vậy nên rất nhanh đã tìm ra phòng bệnh của Đào Tử.
Cánh cửa hợp kim vừa mở, xộc vào mũi không phải mùi thuốc sát trùng nhức đầu, thay vào đó là hương thơm thoang thoảng của hoa hồng. Trình Doãn nhướng mày, nhìn qua bóng lưng Đào Tử ở phía cửa sổ.
Là một bình sứ trắng cắm ba bông hồng đen.
Còn mùi ngửi rõ như vậy, là mùi nước hoa.
Đào Tử mặc áo bệnh nhân, tay trái còn gắn băng gạc, bình dịch mới truyền được một nửa treo lủng lẳng ở đầu giường, người cần dùng nó hình như không cần đến.
Trình Doãn nhíu mày, bước thêm hai bước.
Đào Tử xoay người lại, thần sắc dù không được hồng hào nhưng cũng coi như tỉnh táo, nhìn về phía Dụ Ngôn Gia đứng sau lưng cô.
Trình Doãn xoay người lại. "Anh tránh mặt một chút."
Người đàn ông lưỡng lự không chịu đi, Trình Doãn thuyết phục lắm mới đuổi được người ra ngoài.
"Đàm Ngư."
Đây là câu đầu tiên Đào Tử nói với cô được rõ ràng và trong tình trạng tỉnh táo, nhưng cô lại không ngờ được, vậy mà cô ta lại nhắc đến cái tên này.
"Tôi nghĩ từ này không phải buột miệng nói ra."
Bình sứ đặt lên chiếc bàn cạnh giường bệnh, Đào Tử ngồi trên giường, vân vê cánh hoa mà đùa nghịch, quay lưng lại với cô. "Cô làm biên kịch phim chắc chắn rất hợp."
Trình Doãn bỗng cảm thấy bóng lưng này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng nhìn thấy ở đâu.
Không giống bóng lưng của Đào Tử, giống như... của một người khác.
"Đồng loại với nhau, nhiều khi tôi tự hỏi, rốt cuộc cô hơn tôi ở điểm gì..."
"Rốt cuộc cô muốn gì?"
Đào Tử dùng nửa gương mặt nhìn về phía cô, trong mắt là sự thù hằn khó che giấu. "Lương Ngạn."
Tốt, trực tiếp như vậy mới giống con người chứ? Sao cứ phải giả điên giả ngộ để người ta sợ?
Trình Doãn dựa vào vách tường, cười nhẹ một tiếng. "Tôi cũng đâu phải cha mẹ anh ta? Muốn người thì cứ trực tiếp lấy đi là được."
"Đừng có cười! Tôi ghét nhất là nụ cười đó!" Đào Tử đứng bật dậy. "Tôi không cần biết cô có quan hệ với Lương Ngạn hay không, nhưng anh ta trong mắt chỉ có cô."
"Rồi sao?"
Nụ cười Đào Tử trở nên quái dị. "Không phải cô tìm Đàm Ngư sao? Tôi không cần biết cô làm cách gì, chỉ cần Lương Ngạn cam tâm tình nguyện quay về bên tôi là được."
Nghe đến đây, Trình Doãn bất dưng cười thành tiếng, đôi mắt sáng rực như ngọn hải đăng giữa trời biển rộng.
Cô độc, vô tình.
"Vậy được, nhưng mà... tôi cũng có điều kiện..."
Dụ Ngôn Gia chờ bên ngoài, hút xong nửa điếu thuốc mới thấy cô quay trở lại.
"Sau lưng em đừng hút thuốc!" Tiến đến gần, bóp mạnh lên chóp mũi anh, giọng điệu răn đe.
"Được rồi, lần cuối."
Trình Doãn hừ hừ mấy tiếng trong cổ họng, lát sau lại khôi phục dáng vẻ tươi cười, nhí nhảnh.
Dường như đàm phán rất thuận lợi.
Đôi mắt Dụ Ngôn Gia thâm tình nhìn cô không rời, trong đầu còn văng vẳng cuộc nói chuyện lúc ở gara với Lợi Bỉ vài tiếng trước.
[Tôi khuyên cậu tỉnh táo một chút. Ông cụ Dụ đọc được bài báo về cậu và Trình Doãn rồi. Có vẻ ông cụ không tán thành cho lắm...]
.....
Mn ơi like mới có bão nha~