"Oh! Còn đang quay phim nữa này? Dụ Các, cô muốn xem qua không?"
"Không! Đưa cho tôi!" Dụ Các như phát điên mà lao về phía Trình Doãn đòi máy ảnh lại, cô linh hoạt nghiêng người né được, hướng ánh mắt về phía người đàn ông bên cạnh.
"Anh xem rồi làm chứng cho tôi nhé? Tôi không thích bị hiểu lầm cho lắm." Ngữ âm giọng Mỹ của Trình Doãn được tận dụng đúng lúc này.
"Trình Doãn! Cô điên rồi!" Dụ Các la ầm lên. . Truyện Việt Nam
"Suỵt!" Máy ảnh đã đưa cho người đàn ông kia, Trình Doãn đặt ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng. "Như vậy còn chưa đủ mất mặt sao?"
Máy ảnh là hàng xịn, tự động lưu, hình ảnh lẫn âm thanh đều vô cùng sắc nét và sống động.
Người đàn ông Tây xem xong, lại nhìn ly trà men sứ trắng vỡ tan trên nền đất, không hề có một biểu cảm tiếc nuối nào. "Không sao, chỉ là một cái ly thôi."
Trình Doãn chắp tay sau lưng, gật gù rồi cười thật tươi, biểu cảm rất hài lòng.
Dụ Các lấy cớ chuồn đi, bộ dạng bỏ của chạy lấy người.
Lúc này chỉ còn ba người. Người đàn ông kia đưa máy ảnh cho cậu bé, bàn tay trái đỡ bàn tay phải, dáng vẻ cung kính.
Trình Doãn cảm thấy có điềm.
"Ngài Venn Jones! Trả lại ngài!"
Nét mặt cậu bé điềm nhiên không đổi, không hề khách khí mà nhận lấy, còn nhìn cô bằng một ánh mắt "Đủ ngạc nhiên chưa?"
Trình Doãn:"..."
"Cậu bé... à không, ngài Venn Jones! Thành thật xin lỗi!" Trình Doãn cúi gập người xuống, sao cô lại không nhìn ra chứ?
Người ta là tiểu hoàng tử đó!
Venn xem qua máy ảnh, cũng không xóa đoạn video vừa nãy quay đi, chỉ lạnh nhạt nói. "Lần đầu tiên có người vẫy tay rồi gọi tôi là cậu bé đấy!"
Trình Doãn cười trừ. "A... Hả?"
"Tôi nói chị đấy!"
"Ngài Venn Jones yêu quý, vậy là tôi phải tạ lỗi với ngài rồi!"
Người đàn ông càng cảm thấy hứng thú.
"Tạ lỗi?"
"Một con chuột nhé?"
Venn nhíu mày, để lộ cái má bánh bao búng ra sữa.
Trình Doãn vuốt cằm. "Da trăn hoàn toàn, quanh thân làm từ vàng thật."
Là một con chuột máy tính.
Người đàn ông bật cười.
Venn lúc này cũng không trưng bộ dạng ông cụ non ra nữa, khi cười để lộ hàm răng đều và trắng. "Tôi sưu tầm máy ảnh, chị tạ lỗi với tôi bằng một con chuột máy tính để làm gì?"
Trình Doãn liếc người đàn ông bên cạnh, nói với Venn bằng một giọng ngọt ngào.
"Tiểu hoàng tử thích sưu tầm máy ảnh, vì vậy những loại máy ảnh tốt nhất trên thị trường ngài sẽ không thiếu. Nếu chọn nó để tạ lỗi, vậy chẳng khác nào chê mắt nhìn của ngài không tốt, tôi dùng chuột thích hợp hơn nhiều."
Cô gái này... thú vị thật!
...
Bức tranh sơn đồ đồng quê nước Nga vào cuối thế kỷ XIX làm nền cho quán trà phương Tây trở nên đặc biệt, vì vậy cô gái ngồi trước bức tranh sơn đồ đó cũng vô cùng nổi bật.
Gương mặt mộc hồng hào tự nhiên, mái tóc dài và thẳng để dọc hai bên vai rũ xuống trước ngực, chiếc váy dài màu trắng càng làm tôn lên khí chất thần tiên không vướng bụi trần.
Thiên Đổng đờ đẫn một hồi, đến khi gương mặt cùng ánh mắt câu hồn đoạt phách kia ngước lên mới khiến cậu bừng tỉnh. "E hèm, đi đường kẹt xe một chút."
"Ừm, ngồi đi." Trình Doãn đẩy ly sứ sang chỗ ngồi đối diện, hương trà thảo mộc vấn vít đầu mũi.
"Tôi xử lý chuyện của cô xong rồi." Thiên Đổng nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cô gái... à không, một cô nhóc kém anh sáu tuổi mới đúng, khí chất rất đặc biệt.
Cứ nhìn ánh mắt kia mà xem, cả dáng ngồi nữa... cứ như không phải người của thế giới này vậy.
"Còn chuyện viên kim cương xanh, tôi muốn cô giữ kín tuyệt đối, cũng đừng tò mò về nó." Anh dừng lại, bổ sung. "Con gái biết nhiều quá không tốt."
Trình Doãn cười nhẹ coi như đáp ứng yêu cầu của anh ta. Viên kim cương xanh đặt trong logo đó là bảo vật Tiểu Hỏa Cẩu thích nhất. Trước kia cũng từng đưa cho Đàm Ngư xem qua một lần, vậy mà hôm nay cậu ta lại cướp được thật.
Sòng bạc Vonren... mà thôi, có những chuyện không nên đào sâu bới rộng làm gì.
"Tiền công tôi gửi thông tin cá nhân cho cô sau." Thiên Đổng đứng dậy, theo thói quen không gặp người lạ quá ba mươi phút. "Chúng ta sau này không gặp."
"Đợi đã..." Giọng nói ngân nga như tiếng chuông bạc, chốc lát khiến sống lưng Thiên Đổng cứng đờ.
Anh không quay lại, chỉ hỏi. "Cô còn muốn gì nữa?"
"Anh."
"Cái gì?"
Trình Doãn chậm rãi cong môi, đôi mắt lấp lánh. "Tôi cần anh, làm việc cho tôi."
Thiên Đổng cười hai tiếng.
Người dám nói với anh câu này từ trước đến nay chỉ có một, ảnh hậu xứng tầm quốc tế diễm lệ yêu kiều - Đàm Ngư.
Chứ không phải một cô nhóc thích mặc cả này.
Thiên Đổng nghiêng người dựa vào cửa, mái tóc hoe vàng rủ xuống đáy mắt, che đi nét cười kiêu ngạo. "Thuyết phục tôi đi."
Trước kia Đàm Ngư mời được anh, là vì cô cho không anh một tòa chung cư có tiền cũng không mua được, dùng chung cư đó làm căn cứ bí mật cho tổ chức RedHut.
Nụ cười thiếu nữ càng xán lạn hơn, cô đứng dậy, tà váy thướt tha, uyển chuyển. Trình Doãn đặt tay lên vai cậu ta, mắt đối mắt. "Tôi có khả năng nuôi dưỡng sở thích của cậu..."
Đôi môi căng mọng kéo lên cao. "Nói cách khác, tôi có kim cương."